Chương 3635: Át chủ bài (2)
Chương 3635: Át chủ bài (2)Chương 3635: Át chủ bài (2)
Có lẽ qua mấy ngàn hay mười ngàn năm sẽ hóa thành bạch cốt, nhưng nghe nàng nói, cách nay nhiều nhất chỉ ngàn năm, làm sao có khả năng chỉ còn lại cái sừng.
Mạnh Thiền thở dài:
- Nhiếp Chính Vương, ta dù sao cũng là đích nữ của Mạnh gia, lại là Đại Vương Phi, làm sao có thể không kiến thức đến không biết hài cốt của những dị thú này tồn tại thời gian dài lâu, biên ra sự tình trăm ngàn chỗ hở như thế? Bởi vì đây là thực tế phát sinh, tốc độ Bạch Trạch kia hủ hóa vượt quá tưởng tượng, không biết có phải là vì ra bí cảnh kia hay không.
Tổ An nhíu mày, nàng nói quả thật có chút đạo lý, bởi vì lời nói dối nhiều sơ hở như vậy, ai có thể tin.
Còn tốc độ hủ hóa quỷ dị, nghĩ đến là do Bạch Trạch rời bí cảnh, hai bên hoàn cảnh không giống, pháp tắc thiên địa bên này không dung nó?
Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
- Nhưng theo ta được biết, bảo khố của Mạnh gia đã bị triều đình niêm phong, ngươi cầm một đồ vật không còn thuộc về ngươi đến giao dịch với ta?
Mạnh Thiền lắc đầu:
- Mạnh gia là gia tộc truyền thừa ngàn năm, há không hiểu đạo lý thỏ khôn có ba hang, rất nhiều tài sản đều giấu ở địa phương khác nhau.
Tổ An hừ lạnh:
- Theo lời ngươi nói, Mạnh gia tích lũy tài phú ngàn năm hẳn là một con số trên trời, nhiều bảo vật như vậy, ngươi làm sao có khả năng đúng lúc biết sừng Bạch Trạch này?
Luôn cảm thấy hết thảy quá trùng hợp, lại thêm nữ nhân này xưa nay danh xưng nữ Gia Cát, luôn lo lắng nàng tính kế mình.
- Cũng không có nhiều bảo vật như mọi người nghĩ.
Mạnh Thiền thở dài.
- Loại thế gia đại tộc như chúng ta, tuy tích lũy nhiều, nhưng chỉ tiêu cũng lớn, đặc biệt là càng đi về phía sau, bệnh chung của đại gia tộc không ngừng xuất hiện, công tử bột càng ngày càng nhiều, sớm đã thành thói quen khó sửa. Mấy năm này Mạnh gia chúng ta coi như còn tốt, ỷ vào quyền thế trong triều miễn cưỡng thu chi cân bằng, nhưng rất nhiều gia tộc cổ lão khác sớm đã bắt đầu miệng ăn núi lở. - Còn sừng Bạch Trạch, ta cũng cảm thấy rất khéo, khả năng đây là vận mệnh an bài.
Mạnh Thiền tự giễu cười một tiếng.
- Lúc ta còn nhỏ thích vào bảo khố chơi, lúc đó rất thích cái sừng lóng lánh sáng long lanh kia, cho nên cầu gia gia đưa cho ta, cho nên dù triều đình niêm phong tất cả bảo khố của Mạnh gia, cũng không khả năng có được sừng Bạch Trạch.
Nói đến phần sau, trong mắt nàng khôi phục vẻ tự tin.
Tổ An hừ một tiếng:
- Không cần phòng bị ta như vậy, nếu ngươi thật có, ta cũng không phải loại cưỡng đoạt.
Mạnh Thiền cắn môi, thừa cơ nói:
- Ta nguyện hiến vật này cho Nhiếp Chính Vương, chỉ cầu có thể thả Mạnh gia, Đại Vương một con đường sống.
Tổ An rơi vào trầm tư, một lát sau nói:
- Ta có thể để bọn họ không còn bị khám nhà diệt tộc, nhưng tuyệt đối không có khả năng trở lại phong quang như ngày xưa, nhiều lắm là lưu một số tổ địa để các ngươi dựa vào đó mà sống.
Thực ra trước đó Hoàng Hậu đã bí mật nói qua, Mạnh gia thực sự quá lớn, ở kinh thành cùng các đại gia tộc hoặc nhiều hoặc ít có chút quan hệ thông gia, nếu đuổi tận giết tuyệt, khó đảm bảo sẽ không khiến cho các phương căm thù, khiến người chỉ trích...
Hắn xác thực không phải người tàn nhãn hiếu sát, trước đó đã một mẻ hốt gọn kẻ chủ mưa, lại thêm lực lượng trung kiên của Mạnh gia bị phá hủy, người còn lại muốn khôi phục hưng thịnh cùng cường đại trước đó, đã không có khả năng.
Mạnh Thiền lộ vẻ vui mừng:
- Như vậy đã đủ, đa tạ Nhiếp Chính Vương giơ cao đánh khết
Nói thật nàng cũng hơi kinh ngạc, dựa theo cách làm thông hành của thế giới này, loại tình huống như vậy tuyệt đối là sẽ diệt tộc, đến trảm thảo trừ căn.
Vốn nàng nghĩ có thể giữ lại mấy con cháu dòng chính của Mạnh gia đã không tệ, nhưng không nghĩ tới lại có thu hoạch này.
Nam nhân này còn nhân từ hơn tưởng tượng, nội tâm nàng không tự chủ được dâng lên lòng cảm kích.
Đồng thời còn có chút thất thần, rất khó liên hệ nam tử trước mắt cùng sát tỉnh ngày đó lại với nhau. Ai, nếu sớm biết hắn sẽ không đến mức thành đối địch.
Một nước sai, cả bàn đều thua.
- Sừng Bạch Trạch đâu?
Tổ An yên tĩnh nhìn nàng.
Mạnh Thiền có chút xấu hổ:
- Ta không mang ở trên người.
- Ngươi đùa ta?
Tổ An sầm mặt lại.
- Không có không có.
Mạnh Thiền vội vàng giải thích.
- Chủ yếu là trước khi đến trong lòng ta không nắm chắc, nếu mang trên người thất thủ bị bắt, ta là một chút thẻ đánh bạc cũng không có, cho nên giấu đi, hiện tại ta dẫn ngươi đi lấy.
Tổ An trầm mặc một lát:
- Dân đường. Đối phương đến cùng là thật muốn giao dịch, hay muốn báo thù, nhìn xem liền biết.
Bất quá sau vài lần tiếp xúc, hắn cảm thấy Mạnh Thiền là nữ nhân thông minh, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế.
Mạnh Thiền nói:
- Ở thành bắc...
Nàng đang muốn dẫn đường, lại đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ bãng, phát hiện cả người cưỡi mây đạp gió đi tới không trung.