Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3645 - Chương 3645: Cơm Chùa Thật Là Thơm (2)

Chương 3645: Cơm chùa thật là thơm (2) Chương 3645: Cơm chùa thật là thơm (2)Chương 3645: Cơm chùa thật là thơm (2)

- Bây giờ không phải lo lắng người khác đàm tiếu, mà là người khác lo lắng †a không tới.

Nàng một mình đi tới tiểu viện, những cung nữ tùy tùng khác đều chờ ở giữa sườn núi.

Trước kia nàng đến bái kiến lão Tế Tửu, vì tôn kính cũng như thế, bây giờ quyền thế và uy áp của Tổ An không dưới lão Tế Tửu, không ai dám nghĩ tới phương diện tình yêu nam nữ.

Ngày bình thường nàng bởi vì thân phận, khí chất uy nghiêm, có loại cảm giác tránh xa người ngàn dặm, khó được toát ra vẻ hồn nhiên của thiếu nữ, Tổ An nhịn không được bóp bóp gương mặt kiều nộn của nàng. - Sớm biết như vậy, ta nên sớm bày ra thực lực.

Bích Linh Lung khẽ lắc đầu.

- Thực ra ta càng thích trạng thái trước kia, ở chung với ngươi không có áp lực gì, hiện tại luôn cảm giác có chút là lạ, luôn cảm thấy ngươi cường đại đến lạ lãm.

Tổ An ôm vòng eo của nàng, ở trên môi đỏ hôn một cái.

- Ta cũng sẽ không dùng nó để khi dễ ngươi, ngươi sợ cái gì.

Hai gò má của Bích Linh Lung đỏ bừng.

- Ai nói ngươi không dùng, ngày ấy... thời điểm khi dễ ta, không có đau lòng chút nào nha.

Thấy vẻ thẹn thùng trong mắt nàng, Tổ An nhịn không được lại hôn lên. - Đừng làm mờ son môi... Ô ô ô.......

Thật lâu sau đó, Bích Linh Lung nằm ở trên giường, ánh mắt mê ly, bờ môi khế nhếch, bộ ngực hơi phập phồng.

Tổ An thì nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, phảng phất như dò xét lãnh địa của mình.

- Ngứa...

Bích Linh Lung hờn dỗi một tiếng, cả người rúc vào trong ngực hắn, có chút u oán nói.

- Còn nói sẽ không khi dễ ta.

Nghe được kiều mị trong giọng nói của nàng, Tổ An không khỏi nhúc nhích.

Dọa đến Bích Linh Lung vội vàng án lấy lồng ngực hắn.

- Người khác còn ở giữa sườn núi chờ, ta không thể chậm trễ quá lâu.

Tổ An nghe xong cũng không tiện khó xử nàng, thỏa thích thưởng thức nàng đứng dậy mặc y phục.

Bích Linh Lung vừa mặc y phục, vừa ngượng ngùng nói.

- Quận chúa Tê Vương Phủ, còn có những người Đạo môn kia bị áp giải hồi kinh, vốn là tới thương lượng với ngươi xử lý sự tình Tử Sơn như thế nào, kết quả lại bị ngươi...

- Vừa rồi ngươi không phải cũng rất thích sao, rên rất lớn nha.

Thấy nàng trừng mắt, Tổ An không có trêu đùa nữa, nói.

- Thực ra xử lý rất dễ, cũng không thể đối ngoại tuyên bố Tê Vương phản loạn, liên thủ với Tế Tửu xử lý Triệu Hạo, cho nên nói Tử Sơn bỗng nhiên xuất hiện bí cảnh đặc thù, Triệu Hạo và Tê Vương vẫn lạc ở bên trong.

- Luôn cảm thấy như vậy có chút tiện nghỉ đám người Tề Vương.

Trong lòng Bích Linh Lung có chút khó chịu, làm đối thủ một mất một còn nhiều năm như vậy, lần này lại không thể thăng lợi trọn vẹn.

Có điều nàng cũng rõ ràng nếu ăn ngay nói thật, toàn bộ quốc gia sẽ loạn, dù sao năm đó phe phái Tê Vương như mặt trời ban trưa, rất nhiều đều là môn hạ của Tê Vương, nếu bị bức gấp, sợ rằng sẽ khởi binh tạo phản.

Đặc biệt là bây giờ Tê Vương thế tử trở lại đất phong chiêu binh mãi mã, chỉ cần có bất luận gió thổi cỏ lay, sẽ lập tức tạo phản.

Mà Thái Tử hết lần này tới lần khác ám nhược tối dạ, để rất nhiều người không phục, thật loạn mà nói, nàng và Thái Tử chưa hẳn ngồi vững được.

- Như vậy đi, cũng không thể dễ dàng buông tha bọn họ, bên triều đình trước giả vờ muốn trị tội bọn họ, đến thời điểm ngươi chạy ra làm người tốt, để bọn hắn cảm kích ngươi cứu bọn họ.

Đột nhiên Bích Linh Lung có chủ ý.

Tổ An sững sờ.

- Thực ra loại chuyện này ngươi làm càng thích hợp, bây giờ ngươi càng nên thu mua nhân tâm.

Hắn không quá quan tâm quyền lực trong triều đình, Tê Vương nhất mạch cảm kích với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.

- Ta ngược lại muốn đi, nhưng Đông Cung và Tê Vương Phủ tranh đấu nhiều năm, rất nhiều người trong bọn hắn hận ta thấu xương, sao có thể tin tưởng ta nói, ta đi ngược lại phản tác dụng, thân phận của ngươi thích hợp nhất.

Bích Linh Lung mặc y phục xong, ngồi ở trước gương bắt đầu chải tóc.

Tổ An đi đến phía sau nàng, ôn nhu giúp nàng chải đầu.

- Linh Lung, ngươi đây là dự định cho ta tất cả những chuyện tốt này.

Nhìn người yêu trong gương để trần, Bích Linh Lung nghĩ đến hình ảnh kiều diễm vừa rồi, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.

- Tuy bây giờ ngươi là Nhiếp Chính Vương, nhưng ở trong triều đình trừ Tang gia thì không có căn cơ, bây giờ Tề Vương đã chết, vừa vặn quần long vô thủ, thủ hạ của hắn là một cỗ trợ lực không tệ, để Tê Vương thế tử dã tâm bừng bừng thu đi, còn không bằng để bọn hắn dựa vào ngươi.

Nghe nàng nói như vậy, Tổ An cũng không cự tuyệt nữa, như vậy sẽ để cục thế ổn định lại càng tốt hơn, xem ra mình phải tìm cơ hội đi gặp Triệu Tiểu Điệp.

Lúc này Bích Linh Lung từ trong túi trữ vật cầm ra một tờ giấy đỏ, nhẹ nhàng nhấp ở trên môi.

Tổ An nhìn son và phấn trên bàn, nhịn không được cười nói.

- Xem ra ngươi sớm đã chuẩn bị tốt.
Bình Luận (0)
Comment