Chương 3671: Huyết tế (2)
Chương 3671: Huyết tế (2)Chương 3671: Huyết tế (2)
- Sao lại là hai người các ngươi, người khác đâu?
Lúc này Kỷ Đăng Đồ vội vàng chạy tới:
- Tiểu Hi, Tiểu Hi ở đâu?
Vành mắt hai người đỏ lên:
- Nguyên lai Lục Bắc lại là quái vật ngụy trang, Tôn đại ca chết, Diêu Phương bị thương nặng, cùng Kỷ cô nương bị Lục Bắc mang đi.
- Cái gì!
Kỷ Đăng Đồ nghe thì thiếu chút nữa ngất, nữ nhi bảo bối của mình lại bị quái vật bắt, như vậy chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
- Lục Bắc?
Trong lòng Tổ An hơi động, lúc trước mình muốn dẫn bọn hắn rời núi, là người tìm lý do ngăn cản?
Có điều hắn cũng không dễ tin đối phương:
- Ta giúp các ngươi kiểm tra xem có bị thương hay không, các ngươi thuận tiện nói vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì?
Hắn tiện tay khoác lên vai hai người, nguyên khí điều tra một phen, may mắn không có dấu hiệu của Phệ Tâm Ma Chu.
- Trước đó Tế Tửu bố trí đại trận, chúng ta đều cảm giác cực kỳ an toàn, những ngày nay lo lắng hãi hùng căn bản không được nghỉ ngơi, qua một lát liền buồn ngủ.
Thường Thiên giải thích.
- Bất quá xung quanh nguy cơ tứ phía, chúng ta không dám ngủ hết, vì vậy để cho mấy nữ sinh nghỉ ngơi trước, mấy nam nhân chúng ta thủ một phương vị.
Tổ An gật đầu, những người này không phải bông hoa trong nhà ấm, loại tình huống như vậy cũng hiểu được cảnh giới.
- Lục Bắc đưa ra đề nghị cùng Tôn Hải một đội, còn có thể trông nom hắn, chúng ta nghĩ ngày thường thực lực của Lục Bắc mạnh nhất, hắn và Tôn Hải cũng coi như phù hợp, ta thì thủ phía sau.
Thường Thiên giơ tay chỉ phương vị của mọi người lúc đó.
Mai Nhu bổ sung:
- Ta, Diêu Phương, Kỷ cô nương chung một chỗ, tuy nàng nhỏ tuổi, nhưng rất kiên cường, rõ ràng nói cùng một chỗ ngủ, nhưng ta chú ý tới nàng thủy chung mở mắt.
- Vê sau ta nhịn không được buồn ngủ, bất tri bất giác thiếp đi. - Ngủ không bao lâu, ta nghe được tiếng thét chói tai, khi tỉnh lại Tôn đại ca đã ngã trong vũng máu, mà Thường Thiên cũng bị thương nặng, Kỷ cô nương thì che chở hắn giằng co với Lục Bắc.
- Mai Nhu lòng còn sợ hãi.
- Chúng ta không hiểu chuyện gì xảy ra, ngày thường Diêu Phương và Lục Bắc quan hệ tốt nhất, tiến lên chất vấn hắn, kết quả bị đối phương một kiếm làm trọng thương, tại chỗ mất đi lực chiến đấu.
Thường Thiên ân một tiếng:
- Thời điểm ta gác đêm, nghe phía trước truyền đến âm thanh kỳ quái, liền đi qua hỏi thăm chuyện gì xảy ra, nào biết khi đó Tôn Hải đã bị Lục Bắc ám toán, ta không biết rõ tình hình, cũng bị đối phương đánh lén trọng thương.
Tổ An âm thầm gật đầu, Lục Bắc kia kinh nghiệm rất phong phú, đầu tiên lặng lẽ giải quyết lão giang hồ Tôn Hải, tuy mấy đồng học khác ưu tú trong người đồng lứa, nhưng kinh nghiệm giang hồ vân kém chút, rõ ràng nghe được dị dạng lại không phòng bị, để Lục Bắc vừa đối mặt thì giải quyết đại đa số người.
- Vậy các ngươi làm sao sống sót?
Kỷ Đăng Đồ hỏi thăm, liên quan đến nữ nhi, hắn nhìn mỗi người đều giống như phạm nhân.
Vừa đối mặt thì giải quyết nhiều đồng bạn như vậy, thì không có khả năng là đối thủ của quái vật kia.
- Cũng nhờ Kỷ cô nương, trên người nàng bỗng nhiên bốc lên một vệt kim quang, giống như một thanh phi kiếm chiến đấu với Lục Bắc, lúc này chúng ta mới từ trong miệng nàng biết được Lục Bắc bị quái vật khống chế. Mai Nhu đáp.
- Phi kiếm?
Kỷ Đăng Đồ sững sờ, không nhớ rõ trên người nữ nhi có thứ này.
- Ta cho nàng.
Tổ An nghĩ thầm may mắn trước đó không yên lòng, giao Phi Kiếm Phù cho Tiểu Hi.
Trong lúc nhất thời ánh mắt Kỷ Đăng Đồ phức tạp, trước đó luôn cảm thấy tiểu tử này tiếp cận Tiểu Hi không có hảo ý, muốn nữ nhi cách hắn xa xa, bây giờ lại ước gì hắn cho nhiều chút bảo vật phòng thân.
- Bất quá Lục... Không đúng, quái vật kia thực quá lợi hại, phi kiếm của Tiểu Hi cũng ngăn không nổi.
Trên mặt Thường Thiên lóe lên vẻ sợ hãi. - Bất quá bỗng nhiên động tác của quái vật kia cứng ngắc, phảng phất như đang lắng nghe âm thanh nào đó ở nơi xa, sau đó nó không còn ham chiến, trực tiếp phun ra một đống lớn mạng nhện, mang Diêu Phương và Kỷ cô nương đi, thậm chí không để ý tới chúng ta.
Tổ An nghĩ thầm hẳn là Phệ Tâm Ma Chu kia cảm nhận được đồng bạn tử vong, khó trách hai người này có thể giữ được tính mạng.
- Bọn họ trốn nơi nào?
Kỷ Đăng Đồ lo lắng hỏi.
Hai người mê mang lắc đầu:
- Thân hình của nó quá quỷ dị, nhảy vọt ở trong rừng cây, nháy mắt liền không thấy, căn bản thấy không rõ đi bên nào.
- Cái này cũng không thấy rõ, lúc đó có phải các ngươi đào mệnh hay không! Kỷ Đăng Đồ giận tím mặt.
Vành mắt hai người đỏ lên, lại không tiện phản bác.
Tổ An ngăn cản:
- Tốc độ của Phệ Tâm Ma Chu kia xác thực rất nhanh, bọn họ thấy không rõ là bình thường. Không cần phải lo lắng, †a đã cảm ứng được vị trí của Tiểu Hi.
- Ngươi làm nào biết?
Kỷ Đăng Đồ vừa mừng vừa sợ, hai người không phải một mực ở cùng một chỗ sao, chẳng lẽ hắn mở Thiên Nhấn.