Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3675 - Chương 3675: Nại Hà Vong Xuyên

Chương 3675: Nại Hà Vong Xuyên Chương 3675: Nại Hà Vong XuyênChương 3675: Nại Hà Vong Xuyên

Đến từ Chiến Tranh Tế Tự, điểm nộ khí +500 +500 +500...

Cái đầu bên trái hừ một tiếng:

- Lại dám trêu chọc ta, để bổn tọa hút linh hồn ngươi tới, để ngươi muốn sống không được muốn chết không xongl

Nói xong tay trái lấy ra một đồ vật tương tự Chiêu Hồn Phiên, nhắm ngay Tổ An lắc lắc.

Bên cạnh mấy người Tổ An nhất thời xuất hiện một số bóng quỷ màu đen, cười đùa kêu gọi:

- Đến nha, cùng chúng ta khoái hoạt!

Rõ ràng không có người nào mở miệng, nhưng thanh âm lại trực tiếp vang lên ở trong đầu, phảng phất như chỉ nhằm vào linh hồn.

Kỷ Đăng Đồ cảm thấy linh hồn trở nên hoảng hốt, cả người tựa hồ nhẹ mấy phần, dường như tùy thời có đồ vật gì muốn từ trong thân thể đi ra.

Hắn thầm hô một tiếng hỏng bét, thân là đệ tử Tế Tửu, kiến thức của hắn tự nhiên uyên bác, lập tức đoán được đối phương thi triển linh hồn công kích.

Đáng tiếc hẳn biết là một chuyện, làm sao phòng ngự là một chuyện khác.

Thậm chí hắn ngay cả mở miệng nhắc nhở Tổ An cũng làm không được, cả người nhẹ nhàng, hắn cảm giác linh hồn của mình sắp bị những hắc ảnh kia kéo ra thân thể.

Tiểu tử thúi này không phải muốn trang bức sao, hại đến chúng ta sắp xong đời.

Còn Kỷ Tiểu Hi, lúc này đã rơi vào nửa hôn mê, nếu không phải Tổ An che chở, ở dưới loại công kích này, chỉ sợ đã hồn phi phách tán.

Đúng lúc này, một tiếng đánh thanh thúy êm tai xuất hiện, sau đó xung quanh vang lên từng trận Phạm âm, từng đạo từng đạo kim quang hiện lên ở trên đỉnh đầu Tổ An, trong hư không ẩn ẩn có thể thấy được hư ảnh Phật Đà đang tụng niệm kinh phật.

Những bóng quỷ màu đen kia phát ra tiếng kêu thê lương, lấy tốc độ nhanh hơn lúc đến chạy trở về.

Chiêu Hồn Phiên vốn quỷ khí âm trầm, nghênh phong phiêu động, uy phong lẫm liệt, trong nháy mắt hủ bại.

Cái đầu bên trái kêu thảm một tiếng: - Bảo bối của ta, ngươi dám tổn thương bảo bối của ta.

- Bị bảo bối của ta gây thương tích, chứng minh cái của ngươi không được.

Tổ An thu hồi Tử Kim Bát Vu, ban đầu ở trong đại mộ, từ trong tay hòa thượng lừa gạt được Kim Bát, không nghĩ tới lại lợi hại như thế, vừa đối mặt liền trọng thương pháp bảo của Chiến Tranh Tế Tự.

Kỷ Đăng Đồ và Kỷ Tiểu Hi cũng khôi phục, nhìn Kim Bát trong tay Tổ An, Kỷ Đăng Đồ nghĩ sao trên người tiểu tử này nhiều bảo vật như vậy? Bất quá cộng lại cũng không rung động bằng cuốn tiểu thuyết kia.

Thần sắc của Kỷ Tiểu Hi lo lắng, sao Tổ ca ca lại có Kim Bát của hòa thượng, chẳng lẽ hắn có ý nghĩ xuất gia?

Ba cái đầu của Chiến Tranh Tế T¡ vừa tham lam vừa chán ghét nhìn Tử Kim Bát Vu trong tay hắn, cùng nhau phát ra tiếng nói:

- Trong tay ngươi lại có bảo vật như thế.

- Chiêu Hồn Phiên của ngươi cũng không kém.

Tổ An nghiêm túc nhìn Chiêu Hồn Phiên trong tay đối phương, vừa rồi hai cha con Kỷ Đăng Đồ phản ứng, hắn nhìn ở trong mắt, nếu không phải có Tử Kim Bát Vu, hơn phân nửa hồn phách của hai người sẽ không gánh nổi.

Bỏ qua phòng ngự, cách không nhiếp hồn phách, uy lực này xác thực không tầm thường.

Cái đầu bên phải cười khặc khặc nói:

- Trước kia thấy Chiêu Hồn Phiên của ngươi còn không tệ, bây giờ cũng không gì hơn cái này, vẫn phải nhìn ta.

Nói xong tay phải cẩn thận từng li từng tí lấy ra một cái bình ngọc, nhẹ nhàng đổ xuống đất.

Trong lòng Tổ An sinh ra báo động, bình ngọc kia cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Thực lực của gia hỏa này không bằng những tồn tại trong đại mộ, nhưng pháp bảo của chúng nó quỷ dị, liên tưởng đến Chiêu Hồn Phiên vừa rồi, bình ngọc này tuyệt đối sẽ không kém.

Hắn vung tay lên, đưa Kỷ Đăng Đồ và Kỷ Tiểu Hi ra sau mấy trăm trượng:

- Kỷ lão đầu, bảo vệ tốt Tiểu Hi.

Hai người ở bên cạnh hắn thật quá nguy hiểm, tuy mình không sợ quái vật này, nhưng vạn nhất những pháp bảo quỷ dị kia làm bị thương Tiểu Hi thì xong. - Xú tiểu tử, nữ nhi của ta, ta còn không biết bảo hộ, cần ngươi nói sao!

Kỷ Đăng Đồ hậm hực hừ một tiếng, bất quá vẫn kéo nữ nhỉ lui ra sau.

Kỷ Tiểu Hi có chút nóng nảy:

- Phụ thân, ngươi nhanh đi giúp Tổ ca ca, ta một người không có vấn đề.

Kỷ Đăng Đồ:

Tiểu Hi ngươi thật tôn trọng ta.

Ta có tài đức gì mà dám chạy tới tham gia chiến đấu giữa bọn hắn? Chỉ là dư âm chiến đấu cũng có thể đánh chết cha ngươi đó biết không.

Đương nhiên lời này hắn không dám nói ở trước mặt con gái, chỉ có thể ho khan:

- Trước để cho tiểu tử kia tích lũy một chút kinh nghiệm chiến đấu, đợi hắn gặp nguy hiểm, ta lại đi giúp cũng không muộn.

Trong lòng hắn thì quyết định, đợi lát nữa thấy tình thế không đúng, nhất định sẽ mang theo nữ nhỉ chạy trốn.

Kỷ Tiểu Hi lại nhịn không được bội phục:

- Phụ thân thật lợi hại!

Nàng và Tổ An phân biệt mấy năm, ở trong ấn tượng, đối phương vẫn là thiếu niên ở Minh Nguyệt Thành, dù vừa rồi thấy đối phương xuất thủ mấy lần rất rung động, nhưng vẫn bản năng lo lắng thay hăn.
Bình Luận (0)
Comment