Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 371 - Chương 371: Giải Pháp Thực Sự Của Thiên Chi Phong Ấn (3)

Chương 371: Giải Pháp Thực Sự Của Thiên Chi Phong Ấn (3) Chương 371: Giải Pháp Thực Sự Của Thiên Chi Phong Ấn (3)

- Ta còn có nhiệm vụ khác, không đi cùng được.

Tổ An lắc đầu cự tuyệt.

Vương đại nhân mừng thầm:

- Đa tạ ngự sử đại nhân chỉ điểm thành toàn, ngày sau nhất định không quên ân tình của ngài.

- Vương đại nhân nói quá lời rồi.

Tổ An thầm dè bỉu, tương lai ngươi không hận ta là tốt lắm rồi.

Lúc này người trong thôn biết được là Trần Vĩ khắc chữ, ai nấy há miệng chửi to, ngay cả người thường ngày có quan hệ không tồi với hắn cũng đều lên tiếng chỉ trích, hiển nhiên mới đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, tâm tình của ai cũng không tốt được, tất nhiên đều muốn phát tiết lên tên đầu sỏ này.

Nghĩ đến mình vì cứu những người này mà hy sinh lớn như vậy, kết quả còn bị bọn họ nhục mạ chỉ trích, Trần Thắng mày kiếm dựng đứng, liền muốn phát tác.

Tổ An lại rất đúng lúc đi tới bên cạnh hắn, nguyên khí truyền âm nói:

- Bách tính nhận thức có hạn, đừng tính toán với bọn họ. Ngươi có thể nghĩ tới những cái tốt, dân ý hôm nay dễ bị kích động như vậy để thương tổn ngươi, tương lai cũng dễ kích động giúp ngươi.

Trong mắt Trần Thắng lóe lên tinh quang, lặng lẽ gật đầu, sau đó cúi đầu không nói gì nữa, đi theo nha dịch im lặng lên xe tù.

Tổ An đánh mắt cho Kiều Tuyết Doanh, sau đó rời khỏi từ một phương hướng khác, sau khi ra khỏi phạm vi tầm mắt của mọi người, liền vòng một vòng, mai phục nơi áp giải phải đi qua.

Cuối cùng không phí bao nhiêu sức cứu được Trần Thắng, một là tu vi của những nha dịch này không cao, hai là Vương đại nhân sốt ruột tranh công, thế là chỉ dẫn theo một ít người, hắn nào đoán được lại có người dám cướp khâm phạm.

- Vương đại nhân, hiện tại nên làm gì?

Mấy thủ hạ bị đánh ngã không ngừng tụ tập đến bên cạnh Vương đại nhân, mất đi khâm phạm, đám người bọn họ tuyệt đối là tử tội.

- Sao ta biết được!

Cả người Vương đại nhân cũng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, không không chỉ không thể gia quan tiến tước không còn, hiện tại nhìn thì còn sắp rơi đầu.

Một thủ hạ khác ra chú ý:

- Không bằng chúng ta trở về giết hết người của Trần gia thôn, nói không ai thừa nhận khắc chữ, cho nên..

- Ngu ngốc!

Vương đại nhân trực tiếp vỗ một cái lên đầu hắn.

- Lúc trước ta đã thông báo lên triều đình, nếu bây giờ nói thế chẳng phải là tự tìm cái chết à?

Lại có một người nói:

- Ta thấy không bằng báo dối là Trần Vĩ trên đường ý đồ vượt ngục chạy trốn, làm bị thương mấy huynh đệ của chúng ta, sau đó chúng ta liền giết hắn ngay tại chỗ?

Vương đại nhân hơi gật đầu:

- Biện pháp này không tồi, có điều thi thể thì giải quyết thế nào?

Thủ hạ đó trả lời:

- Trong huyện nha tối hôm qua có tử tù bị bệnh chết, còn chưa kịp báo lên, không bằng chúng ta dùng thi thể của hắn để đến, sửa lại dung mạo của hắn một chút, dù sao bên triều đình cũng không ai nhận ra Trần Vĩ.

Mắt Vương đại nhân sáng rực lên:

- Biện pháp này không tồi, mau, lập tức hành động. Hiện giờ mọi người đều là châu chấu trên cùng một giây, ngàn vạn lần không thể tiết lộ việc này.

Những người còn lại đều khen phải.

Lại nói Tổ An, Kiều Tuyết Doanh đưa Trần Thắng tới một nơi bốn bề vắng lặng:

- Hiện giờ Trần gia thôn khẳng định là không thể về, sau này ngươi có tính toán gì không?

Trần Thắng do dự nói:

- Nhưng hậu sự của cha ta.

- Yên tâm, bên kia ta đã phái người an táng cho lệnh tôn rồi.

Tổ An đáp.

- Đương nhiên không phải đại táng phong quang gì, ngươi cũng biết hiện tại ngươi dẫu sao cũng đang gánh đeo tội danh.

- Đa tạ ân công, có thể giúp phụ thân nhập thổ vi an ta đã vô cùng cảm kích rồi.

Trần Thắng vội vàng hành mấy đại lễ, mới nói tiếp.

- Xin ân công yên tâm, sau này ta đổi tên đổi họ, tuyệt không làm liên lụy tới ân công. Cứ theo lúc trước đã nói, ta đổi tên thành Trần Thắng, ngoài ra ta chuẩn bị tới Dương Hạ Thành nương tựa một người bạn tốt ngày xưa của ta.

Vẻ mặt Tổ An trở nên cổ quái:

- Bằng hữu đó của ngươi không phải tên là Ngô Quảng chứ?

Trần Thắng cũng kinh ngạc nói:

- Sao ân công lại biết.

Tổ An cười cười ngượng ngùng:

- Tùy tiện đoán mò thôi, một khi đã như vậy thì sau này gặp lại, chúc ngươi tiền đồ như gấm.

Trần Thắng chắp tay:

- Đại ân đại đức của huynh muội ân công, ngày sau có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp, cáo từ!

Chắp tay với hai người rồi xoay người rời đi, trong bóng lưng mang theo mấy phần kiên nghị.

Nhìn thân ảnh của hắn, Kiều Tuyết Doanh không nhịn được nói:

- Có phải ngươi có chuyện gì giấu ta không??

Tổ An bĩu môi:

- Ta có việc giấu ngươi không phải rất bình thường à, ngươi cũng không phải lão bà của ta, đúng là không coi mình là người ngoài.

Kiều Tuyết Doanh:

- ...

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +666!

Người này thật là... Khiến người ta muốn đá hắn!

Kiều Tuyết Doanh cố nén xung động trong lòng, trực tiếp không đếm xỉa tới lời nói của hắn:

- Sao ngươi biết hắn đi tìm Ngô Quảng? Hơn nữa luôn cảm thấy ngươi dường như có năng lực biết trước.

- Ngươi ngươi ngươi với ta ta ta cái gì, hảo ca ca cũng không biết gọi à.

Tổ An bất mãn nói.

- Đó là ta thần cơ diệu toán, sau này ngươi sẽ biết có nhiều chuyện thần kỳ lắm.

- Tinh vi.

Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng, có điều lần này đối phương ra mặt cho nàng, cứu người của Trần gia thôn, lúc này tâm tình của nàng cũng rất tốt, lười chẳng muốn tính toán nhiều như vậy.

- Có điều không biết lúc nào mới tính là cởi bỏ được phong ấn.

- Có thể là đợi bên triều đình xác nhận.

Nói tới đây Tổ An cũng có chút thấp thỏm, hắn cũng không xác định làm như vậy có qua cửa được hay không.

Lúc này bên Vương đại nhân vừa hay đã ngụy tạo hiện trường xong, dùng gương liên lạc báo cáo với triều đình lý do mà bọn họ đã chuẩn bị trước.

Bình Luận (0)
Comment