Chương 3720: Bất an
Chương 3720: Bất anChương 3720: Bất an
Bất quá nói đến năm đó mặc dù hai người là phu thê, nhưng bây giờ xác thực không danh không phận, không biết có thể định ra quan hệ lần nữa hay không.
Trái tim Yến Tuyết Ngân lại cuồng loạn, nghĩ thầm gia hỏa này quá to gan lớn mật, vậy mà ở trước mặt Sơ Nhan nói chuyện này, nếu hắn chạy đến Bạch Ngọc Kinh cầu thân mình, như vậy cục diện nghĩ một chút cũng sẽ xấu hổ chết, đến thời điểm người trong thiên hạ nhìn mình như thế nào, Sơ Nhan nhìn mình như thế nào?
Nàng vội vàng trừng Tổ An:
- Được rồi, nên nói đều nói cho ngươi, ta đóng Ảnh Âm Kính, Bạch Ngọc Kinh chúng ta không gia đại nghiệp đại giống như ngươi, nguyên thạch tiêu hao quá lớn.
- Đừng a.
Tổ An vội vàng nói.
- Ngươi còn không có nói cho ta Cừu Trì đến cùng ở nơi nào?
Yến Tuyết Ngân đành phải ngừng tay:
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi phạm vi đại khái, bởi vì gia hỏa Quỷ Ẩn Phái kia bày xuồng trận pháp che lấp đặc thù, không người có thể tìm được, bất quá ta tin tưởng lấy bản sự của ngươi khẳng định có biện pháp.
Sau đó nàng để đồ đệ và Tổ An trò chuyện, mình thì ở bên cạnh vẽ địa đồ.
Sở Sơ Nhan đỏ mặt, có sư phụ ở bên cạnh, nàng và người yêu nói chuyện phiếm, rất nhiều lời không tiện nói.
Nhìn khuôn mặt thanh lệ của nàng, Tổ An nhịn không được cảm khái:
- Sơ Nhan, ngươi gầy.
- Có sao?
Sở Sơ Nhan vô ý thức sờ gương mặt.
- Rõ ràng còn béo.
Tổ An thở dài:
- Ai, ta còn tưởng ngươi sẽ nói là bởi vì nhớ ta, cơm nước không ngon mới hao gầy.
- Chán ghét...
Hai gò má của Sở Sơ Nhan đỏ rực, dọa đến vụng trộm nhìn sư phụ ở bên cạnh, thấy nàng đang hết sức chuyên chú vẽ địa đồ, tựa hô không nghe thấy, không khỏi buông lỏng một hơi.
Ai biết Yến Tuyết Ngân một mực vụng trộm vểnh tai thầm mắng vô sỉ, nghĩ thầm gia hỏa này ngày thường là lừa gạt tiểu cô nương như vậy sao, những tiểu cô nương kia thật ngốc, hết lần này tới lần khác ăn bộ này của hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng khế giật mình, đại cô nương như mình tựa hồ cũng ăn bộ này...
Hai tiểu tình lữ ở bên cạnh anh anh em em, nàng ở một bên càng vẽ càng cảm thấy cổ quái, rất nhanh liền vẽ xong địa đồ, triển lãm ở trước gương:
- Nhanh nhìn, nguyên thạch bên ta tiêu hao thật gánh không được.
Tổ An thu hồi tâm trêu đùa, chăm chú nhìn tấm bản đồ kia, thỉnh thoảng hỏi thăm một số tiêu ký.
Yến Tuyết Ngân cũng giải thích cặn kẽ cho hắn nghe.
Tổ An ghi nhớ trong lòng, đến thời điểm cáo biệt, nhìn thấy trên mặt Sở Sơ Nhan có chút không bỏ, hiển nhiên còn muốn tâm sự nhiều, hắn trầm giọng nói:
- Gần đây ta nghiên cứu một loại ngọc giản truyền tin, tốc độ tiêu hao nguyên thạch kém xa Ảnh Âm Kính, đến thời điểm chúng ta muốn trò chuyện bao lâu cũng được.
- Thật?
Sở Sơ Nhan vừa mừng vừa sợ.
- Lại có kỳ vật như vậy?
Yến Tuyết Ngân thì cảm khái, thật thực hiện mà nói, sợ rằng sẽ gây nên chấn động to lớn.
Lại nói gia hỏa này hẳn sẽ đưa ta một cái, hừ, nếu chỉ đưa Sơ Nhan, về sau †a sẽ không để ý hắn.
Có điều nếu hắn thật đưa, ta làm sao giải thích với Sơ Nhan, dù sao theo người khác, ta có gì cần trò chuyện với hắn. Ai nha, phiền chết.
- Đương nhiên là thật, trước đó trong Bão Phác Chân Kinh có ghi chép tương tự, chỉ bất quá có một ít tài liệu thiếu thốn, cho nên dẫn đến hiện tại làm ra còn chưa hoàn thiện, chờ ta giải quyết vấn đề khoảng cách, lại đưa cho các ngươi.
Tổ An nói.
Trái tim Yến Tuyết Ngân cuồng loạn, nghĩ thầm muốn chết à, vậy mà nói thẳng đưa chúng ta?
May mắn Sở Sơ Nhan không phát giác có cái gì không đúng, ngược lại đôi mắt sáng rạng rỡ:
- Thật chờ mong ngày đó đến. ...
Cuối cùng vẫn kết thúc Ảnh Âm Kính đối thoại, bên Tổ An có thể sử dụng tài nguyên triều đình, nhưng Bạch Ngọc Kinh lại gánh không được tiêu hao như thế. Sau khi kết thúc, Tổ An suy nghĩ một chút, lại bấm tọa độ phù văn của Bích Lạc Cung.
Bây giờ Bùi Miên Mạn ở Bích Lạc Cung tu hành, không có Ảnh Âm Kính chuyên chúc, chỉ có thể thông qua Bích Lạc Cung đến liên hệ.
Trong gương gợn sóng lan tràn, rất nhanh Vạn Thông Thiên cùng với Hỏa Linh sư thái nghiêm túc xuất hiện ở trong gương.
Tổ An khẽ giật mình, hai người tựa đầu ngồi chung một chỗ, ở trong gương nhìn còn có cảm giác tình chàng ý thiếp, nghĩ thầm đỉnh đầu của lão bà Vạn Thông Thiên thật xanh.
Thần sắc hai người vốn nghiêm túc, nhìn thấy hắn không khỏi sững sờ, Hỏa Linh sư thái hơi biến sắc:
- Là ngươi? Ngươi có chuyện gì. Nàng có thể cảm giác được gia hỏa này tựa hồ có suy nghĩ gây rối với đồ đệ bảo bối của mình, nên cực kỳ phòng bị.
- Giúp ta tìm Mạn Mạn tới, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
Tổ An đáp.
- Hừ, ngươi coi chuyện này thành cái gì, Ảnh Âm Kính không phải đại sự khẩn cấp không được mở ra, kết quả ngươi lại dùng để cua gái?
Hỏa Linh sư thái biến sắc.