Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3814 - Chương 3814: Phong Ấn Chi Địa (2)

Chương 3814: Phong Ấn chi địa (2) Chương 3814: Phong Ấn chi địa (2)

- Ngược lại có mấy phần ý tứ.

Vân Gian Nguyệt cố ý biểu lộ ra mấy phần hứng thú, nàng muốn đánh vào nội bộ đối phương, thu hoạch càng nhiều tình báo, như vậy mới có thể ở thời khắc mấu chốt giúp A Tổ.

Còn hai nữ nhân trong kinh thành, ai thắng ai thua đều không trọng yếu.

- Bất quá gần đây đồ đệ ta mất tích, ta còn phải tốn thời gian đi tìm nàng.

Trong lòng nàng hơi động, lại bổ sung một câu.

Vân Thọ sững sờ.

- Thánh Nữ mất tích? Mấy ngày trước không phải còn ở Cừu Trì sao, khống chế cục diện có công lao của nàng rất lớn.

- Thầy trò chúng ta có chút mâu thuẫn.

Vân Gian Nguyệt lập lờ nước đôi nói.

Vân Thọ thoải mái nói.

- Người trẻ tuổi, có chút tính khí rất bình thường, chúng ta sẽ khởi động hệ thống tình báo, giúp ngươi tìm Thánh Nữ, có tin tức sẽ thông báo giáo chủ.

Lúc này Vân Gian Nguyệt mới hài lòng gật đầu.

- Vậy làm phiền.

Trên mặt Vân Thọ càng lộ ra nụ cười.

- Giáo chủ nguyện ý hợp tác, mới là vinh hạnh của chúng ta.

...

Yêu tộc, Thanh Khâu quốc, Tổ An lưu luyến không rời cáo biệt Đồ Sơn Vũ, đáng tiếc tiền tuyến khẩn cấp, bằng không có thể cùng hồ ly tinh chơi chút kích thích.

Có điều sau khi giao sự tình viện quân Nhân tộc cho nàng, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng rơi xuống, lần nữa tăng tốc lao về phía Phong Ấn chi địa.

Nhắm hướng Bắc phi hành, hắn phát giác được không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, nếu không lấy nguyên khí bảo vệ thân thể mà nói, chẳng mấy chốc trên quần áo sẽ kết một tầng băng.

Lại qua mấy ngày, đã sắp tiếp cận Phong Ấn chi địa, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi đều là tuyết trắng mênh mông, ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay.

Có trong nháy mắt, hắn còn tưởng mình đến Đại Tuyết Sơn?

- Xảy ra chuyện gì?

Tổ An nhướng mày, tuy hắn chưa từng tới Phong Ấn chi địa, nhưng xem qua tài liệu tương quan, tuy nơi này nghèo nàn, nhưng càng tiếp cận, hình dạng mặt đất hẳn là rêu phủ, hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn có chút sinh cơ, sao lại biến thành quang cảnh như vậy?

Ven đường hắn còn nhìn thấy một số căn nhà vụn vặt lẻ tẻ, hẳn là chỗ ở của thợ săn địa phương, nhưng thời điểm hắn đi vào điều tra, bên trong đều không có ngườii, hơn nữa đồ dùng sinh hoạt bên trong cơ bản đều còn, bàn ghế tán loạn, phảng phất như đột nhiên gặp phải nguy hiểm gì, cuống quít trốn chạy.

Hắn ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, chỗ đó có mảnh lớn ánh sáng màu vàng nâu, quang mang bắn thẳng đến thương khung, dưới quang mang là thâm nhập lòng đất không biết bao nhiêu dặm, tổng thể giống như một con mắt to lớn vắt ngang giữa thiên địa, xé rách cả chân trời.

Trước đó ở Tử Sơn nhìn thấy vết nứt không gian, so sánh với cái này, quả thực không đáng giá nhắc tới.

Cách thật xa cũng có thể cảm giác được áp lực khủng bố.

Cái kia chính là Phong Ấn chi địa mà Yêu tộc trấn thủ hàng ngàn hàng vạn năm!

Tổ An hít sâu một hơi, từ khi chiến thắng Triệu Hạo, mình khó tránh khỏi dâng lên cảm giác tự đại, bất quá bây giờ nhìn thấy, vũ trụ to lớn, quả thực không thiếu cái lạ, chỉ là Địa Tiên, ở trước mặt vũ trụ lại tính là cái gì.

Thất thần thật lâu, hắn mới khôi phục lại, sau khi thu thập nỗi lòng, hắn quan sát tỉ mỉ nơi xa.

Bên ngoài ánh sáng màu vàng nâu, mơ hồ có thể thấy được một thành trì, đó là Thiết Nguyên thành lớn nhất Yêu tộc ở phương bắc.

Dựa theo Yêu tộc nói, ý là băng nguyên xây thành, tường đồng vách sắt.

Chủ yếu là vì phòng bị Phong Ấn chi địa, mặt khác là vì bảo hộ nhân viên hậu cần đóng giữ, sinh hoạt tiện lợi….

Lúc này hắn ẩn ẩn phát giác được chỗ đó tựa hồ có khí tức sinh mệnh.

Thân hình như điện, hắn vội vàng bay đến trên không Thiết Nguyên thành, rất nhanh có thủ vệ phát hiện hắn, lớn tiếng cảnh báo, đồng thời có không ít cung nỏ, đại pháo… nhắm vào hắn.

Lúc này bên cạnh truyền tới một giọng nữ êm tai.

- Tất cả dừng tay, đây là Nhiếp Chính Vương!

Một thiếu nữ khí độ bất phàm vội vàng ngăn cản binh lính, nàng mặc quần áo năm màu, ở trong thế giới đóng băng ngàn dặm cũng lộ ra tươi đẹp và loá mắt như vậy.

Trên tóc có vật trang sức màu lam nhạt, giống như lông vũ dán trên đầu, để khí chất nàng ung dung thành thục, lại có vài tia thiếu nữ đáng yêu.

- Tham kiến Nhiếp Chính Vương!

- Chúng ta được cứu!

...

Những binh lính kia vội vàng hành lễ, cả đám đều nhịn không được hoan hô.

Dù sao năm đó trong Vương Đình, Tổ An nâng đỡ tân hoàng đăng cơ uy danh quá thịnh, trong quân lưu truyền không ít truyền thuyết của hắn.

- Các vị nhanh đứng lên!

Tổ An hạ xuống trên tường thành, tiện tay phất qua, mọi người như bị một đôi tay vô hình nâng đỡ, từng cái càng kích động.

- Quận chúa, đã lâu không gặp.

Lúc này Tổ An mới nhìn Khổng Nam Vũ gật đầu.

Khổng Nam Vũ thi lễ, hé miệng cười nói.

- Phong thái của Tổ đại ca vẫn như cũ.

Hai người còn chưa kịp nói chuyện phiếm, một đạo ánh sáng năm màu bay tới, nhìn thấy Tổ An không khỏi sững sờ, sau đó cười ha hả.

Bình Luận (0)
Comment