Chương Hàm hừ một tiếng:
- Ngươi đã muốn tự tìm chết, vậy cùng nhau đi đi.
Nói xong bàn tay đen xì vươn ra, Kiều Tuyết Doanh sử ra chiêu thức cả người cũng không tránh được, nháy mắt liền bị hắn khống chế, mất đi tất cả khí lực.
Đang muốn ném nàng vào trong sương đen quay cuồng, bỗng nhiên một tiếng hét lớn truyền đến:
- Lớn mật, không ngờ dám làm tổn thương người của trẫm!
Tay Chương Hàm run lên, khí thế tự dưng giảm đi mấy phần, bỗng nhiên quay đầu nhìn phương hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy hai nam tử tuấn tú tới vô lý đang đi tới bên này, chính là Tổ An và Mị Ly.
Mị Ly không nhịn được nhìn Tổ An một cái, vừa rồi đối phương gầm lên một tiếng không ngờ khiến trong lòng nàng run bắn, trong nháy mắt đó khí thế người này biểu hiện ra thật sự có mấy phần phong thái của Doanh Chính năm đó, lắc đầu, vội vàng xua đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Chương Hàm trải qua một thoáng kinh ngạc lúc ban đầu, lúc này cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, không nhịn được cười lạnh:
- Ta còn tưởng rằng ngươi chạy trốn rồi, không ngờ còn quay trở lại, món nợ giả mạo bệ hạ ta còn chưa tính với ngươi đâu!
Lúc này Tổ An lại hừ lạnh một tiếng:
- Khốn khiếp, dám vô lễ với trẫm như vậy, ngươi muốn bị tru di cửu tộc sao?
Nghe thấy lời nói của hắn, Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh đồng loạt hoảng sợ, bọn họ biết rõ nội tình của Tổ An nhất, thầm nghĩ lá gan của người này không khỏi quá lớn rồi, chuyện đã tới nước này không ngờ còn dám nói những lời như vậy với Chương Hàm.
Đừng nói bọn họ, ngay cả Mị Ly cũng không nhịn được mà liếc nhìn hắn, da mặt của người này quả thật là còn dày hơn tường thành.
- Ngươi còn muốn giả mạo bệ hạ tới khi nào? Vừa rồi không rảnh tính toán với ngươi, hiện tại không ngờ còn dám trợn mắt nói dối, ngươi quả thật là muốn chết sao!
Khí thế của Chương Hàm đột nhiên dâng lên, một cỗ uy áp khó hiểu tỏa ra bốn phía, Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan căn bản không nói ra lời.
Tổ An cũng cảm thấy hô hấp rất khó khăn, có điều hắn đã sớm nghĩ tốt phương pháp ứng đối, lập tức trốn ra phía sau Mị Ly, lập tức cảm thấy áp lực nhẹ đi mấy phần, liền thuận thế gào to:
- Nực cười, cho dù ngươi không nhận ra trẫm, chẳng lẽ lại không nhận ra nàng sao!
- Đây là ai?
Chương Hàm nhìn Mị Ly, lúc này nàng mặc một thân quần áo của nam tử, không nhận ra được,
- Hôm nay bất kể ngươi tìm ai tới cũng khó thoát khỏi cái chết!
Mị Ly hừ lạnh một tiếng:
- Chương Hàm, không ngờ qua nhiều năm như vậy, ngươi lại không nhận ra bản cung!
Chương Hàm sửng sốt, lúc trước căn bản không chú ý tới nàng, nghe thấy nàng nói vậy, không nhịn được nghiêng đầu quan sát nàng một phen, một lúc sau liền biến sắc:
- Hoàng hậu!
Mị Ly chậm rãi đi lên trước:
- Xem ra ngươi vẫn nhận ra ta!
Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan đều tò mò quan sát nàng, thanh âm của nàng giống hệt với thanh âm thần bí lúc trước, nghĩ chắc chính là nữ nhân trong phong ấn.
Hai nàng ngạc nhiên phát hiện, nữ nhân này không ngờ lại dễ nhìn như vậy, thật sự hoàn toàn khác với trong tưởng tượng, có điều Sở Sơ Nhan lại nghĩ đến nhiều hơn, ánh mắt nàng dừng ở trên quần áo Mị Ly, thầm nghĩ bộ quần áo nàng đang mặc chắc là của A Tổ, chẳng lẽ khi cứu nàng ra nữ nhân này không mặc quần áo à?
Hai nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, sắc mặt Chương Hàm có chút khó coi, cho dù mặt hắn hơn nửa bị phủ trong sương đen, thanh âm cũng biến thành run rẩy:
- Sao ngươi lại ra được.
- Từ khi ta bị phong ấn ở đó, đã định trước là một ngày kia ta sẽ có thể đột phá phong ấn, vì sao ta không ra được?
Mị Ly lạnh lùng nói.
Chương Hàm phẫn nộ nhìn về phía Tổ An:
- Là ngươi cứu nàng ra!
Đến từ Chương Hàm, điểm nộ khí +999!
Tổ An nhún vai:
- Trẫm cứu nữ nhân của mình, còn phải xin ý kiến của ngươi à?
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Sở Sơ Nhan:
- ...
Mị Ly:
- ...
Người này thực sự coi mình là Doanh Chính ư? Ai là nữ nhân của hắn?
- Ngươi thả nàng ra, có biết phạm sai lầm lớn thế nào không?
Cả người Chương Hàm run rẩy, hiển nhiên cảm xúc đang vô cùng kích động.
Tổ An còn chưa kịp đáp lời, Mị Ly đã hừ lạnh trước:
- Chương Hàm, ngươi làm chó trông cửa cho Doanh Chính nhiều năm như vậy, bản cung vừa hay muốn tính món nợ này với ngươi một chút.
Trường thương trong tay Chương Hàm vung lên, cúi người nói:
- Ta phụng mệnh trông coi phong ấn trấn áp ngươi, ngươi đã trốn thoát, vậy sẽ do ta một lần nữa nhốt lại.
- Nhốt ta lại.
Mị Ly cười run cả người, ngửa mặt lên trời cười dài.
- Chỉ bằng vào ngươi á?
Chương Hàm cũng không trả lời, trường thương trong tay hóa thành một đạo giao long, trực tiếp bắn nhanh tới Mị Ly, trong nháy mắt đó khí thế mang theo khiến sắc mặt đám người Tổ An lập tức biến đổi, bọn họ đều hiểu rõ, nếu mục tiêu của một chiêu này là mình, vậy tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt trong nháy mắt.
Chỉ thấy Mị Ly hừ lạnh một tiếng giơ tay lên, cả người lao tới, hai người nháy mắt liền chiến thành một đoàn, rất nhanh đã hóa giải thế công của hắn thành vô hình.
Tổ An thì thừa cơ đi tới cạnh tế đàn, vừa đỡ Kiều Tuyết Doanh dậy vừa nhìn Sở Sơ Nhan hỏi:
- Các ngươi không sao chứ?
Bởi vì tế đàn không có ai tổ chức, những sương đen giống như sôi trào lúc trước dần dần loãng đi, những "Ác quỷ" đang giãy giụa muốn ra cũng đều tiêu tán.
- Ta không sao.
Hai nàng không hẹn mà cùng đáp, sau khi nghe thấy thanh âm của đối phương thì đều ngẩn ra.
Tổ An cũng ngây người, bỗng nhiên có một loại cảm giác vô lý, sao giống như làm chuyện xấu bị lão bà bắt được thế?
Vẫn là Sở Sơ Nhan phục hồi tinh thần trước:
- Ngươi xem Tuyết Nhi trước đi, nàng bị thương khá nặng, ta không sao.