Dù như thế, khải giáp trên người nàng cũng đầy vết rách, giống như lần công kích sau sẽ triệt để vỡ nát.
Lúc này nữ quan Tiêu di bên người vội vàng kéo nàng:
- Nương nương, ngươi mau đi đi, chúng ta yểm hộ ngươi, thành này không thủ được...
- Im miệng!
Tiểu Yêu Hậu trừng nàng.
- Lại nói loạn quân tâm, quân pháp xử trí!
Tiêu di lại cắn răng nói:
- Nương nương giết ta, ta cũng phải nói, chỉ có ngươi sống sót, Yêu tộc chúng ta mới có hi vọng, nếu ngươi chết ở chỗ này...
- Vậy chết ở chỗ này!
Tiểu Yêu Hậu trực tiếp đánh gãy nàng, thần sắc băng lãnh.
Nàng làm sao không biết, đến cấp độ này, thành phá đã là tất nhiên.
Nhưng những ngày qua mưu kế, biện pháp nàng có thể nghĩ đều nghĩ, bây giờ đã là tuyệt cảnh.
Chẳng lẽ muốn nàng vứt bỏ tất cả mọi người chạy trốn?
Nhưng có thể chạy trốn tới đâu đây?
Hi sinh nhiều tướng sĩ như vậy, chỉ vì để cho mình sống lâu một hồi?
Nàng không làm được!
Thân là quốc mẫu, muốn chết cũng phải cùng tướng sĩ của mình đường đường chính chính chiến tử.
Chỉ cần nàng còn ở tiền tuyến chiến đấu, sĩ khí quân đội còn có thể miễn cưỡng kiên trì, một khi nàng trốn, chỉ sợ kế tiếp là đồ sát nghiêng về một phía.
Cho dù chết cũng phải để những Yêu Ma này trả giá thê thảm!
Lúc này hai mắt Tiểu Yêu Hậu đỏ bừng, trong lòng chỉ có một tiếc nuối, đáng tiếc Nhiếp Chính Vương không ở đây, bằng không chúng ta không đến mức rơi vào tình trạng như thế...
Nàng rất rõ ràng, hiện tại gia hỏa kia đang ở Nhân tộc, chỉ sợ còn không biết bên này phát sinh biến cố.
Thời điểm trong lòng tuyệt vọng, bỗng nhiên Tiêu di kinh hô:
- Cái kia... Đó là cái gì?
Tiểu Yêu Hậu chém chết một con Ba Hành Giả nhào tới, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về nơi xa, chỉ thấy chân trời xuất hiện một mảnh chim sắt đen nghịt, tựa hồ ném vào trong trận doanh Yêu Ma cái gì đấy, sau đó trong trận doanh Yêu Ma truyền đến từng tiếng nổ tung khủng bố, những Yêu Ma kia rốt cục loạn lên.
- Tựa hồ có người từ phía sau lưng công kích những Yêu Ma kia, nhưng ta chưa thấy qua những chim sắt này, chẳng lẽ Yêu Ma nội chiến?
Nhìn dưới bụng những chim sắt kia phun ra ánh lửa loá mắt, mỗi lần luôn có thể đánh một đống lớn Yêu Ma huyết nhục văng tung tóe, Tiêu di không khỏi nuốt nước miếng, một màn này thực không thể tưởng tượng.
Trước đó Kim Ô Vệ vạn tên cùng bắn, cũng không có lực sát thương khủng bố như thế.
Chẳng biết tại sao, nàng có một loại e ngại phát ra từ linh hồn với những chim sắt kia.
Biểu lộ của Tiểu Yêu Hậu cũng rất nghi hoặc, có điều rất nhanh nghĩ đến cái gì, nhất thời kích động.
- Là Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương tới cứu chúng ta!
Trước kia nàng nghe Tổ An nhắc qua hắn có kỹ năng tương tự, bây giờ nghĩ lại, thiên hạ cũng chỉ có hắn có bản lĩnh này, cũng chỉ có hắn mới đến cứu ta.
Tướng sĩ Yêu tộc nhất thời hoan hô, bọn họ vốn ở bên bờ tuyệt vọng sắp sụp đổ, vốn cho rằng chết chắc, không nghĩ đến còn có viện quân!
Hơn nữa Nhiếp Chính Vương nổi danh cường đại, tương truyền sau khi lão Yêu Hoàng chết, tu vi của hắn cao nhất.
Chiến tuyến vốn sắp sụp đổ lập tức kiên cố, tất cả mọi người như đánh máu gà, cứ thế giết những Yêu Ma đánh vào tường thành lui ra ngoài.
Những Yêu Ma kia không cam tâm huyết nhục đến miệng lại bay mất, lần nữa gào thét phản công.
Vô số Bạc Bì Yêu nhìn chuẩn khe hở chen chúc tràn vào, trực tiếp bao phủ đám binh lính ở tuyến đầu, một khi bị chúng bao lấy, trong chốc lát sẽ hút khô tinh huyết.
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang sáng chói từ trên trời giáng xuống, những Bạc Bì Yêu kia phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, đều hóa thành tro tàn.
Thân ảnh Tổ An xuất hiện ở đầu tường, xung quanh thấy rõ là hắn, nhất thời bộc phát ra tiếng reo hò kinh người.
Tiểu Yêu Hậu là nữ nhân thành thục, lại thêm thân phận địa vị, xưa nay tâm tình nội liễm, nhưng lúc này nhìn thân ảnh quen thuộc kia, trong mắt cũng không nhịn được ẩm ướt, hắn chính là nam nhân thiên mệnh chú định của ta.
- Ta tới chậm.
Nhìn thảm trạng của mọi người, còn có tướng sĩ tử trận ở xung quanh, tâm tình Tổ An có chút nặng nề.
Tiểu Yêu Hậu đang muốn trả lời, giữa sân lại xuất hiện dị biến.
Trong trận doanh Yêu Ma truyền đến tiếng rống kinh người, cả thành trì giống như lay động, tựa hồ phát sinh động đất.
Chỉ thấy chín cự nhân từ đằng xa đi tới, chân giống như núi nhỏ rơi trên mặt đất, có thể giẫm một mảng lớn Yêu Ma thành bánh thịt.
Nguyên lai cảm giác thanh thế to lớn kia là do bọn hắn đi đường tạo thành!
Mọi người trên Mông Đặc thành hoảng sợ, những cự nhân này thực quá lớn, lớn đến nửa người trên đâm vào mây trời, thậm chí không nhìn thấy khuôn mặt.
Chỉ thấy những cự nhân kia nâng đại thủ khua loạn, giống như đánh con muỗi, những máy bay chiến đấu trên bầu trời bị chúng đập đến nổ tung.
Sắc mặt Tổ An nghiêm túc, nỗ lực thao tác những máy bay kia tránh né, đồng thời còn bắn ra các loại tên lửa.