Nhìn dấu vết nơi này, tựa hồ đối phương vừa đi không bao lâu.
Nghĩ tới đây hắn không dám trì hoãn, trực tiếp đuổi theo ra ngoài hang động.
Vốn hắn còn lo lắng mất đi tung tích của đối phương, bất quá ở bên ngoài không bao xa phát hiện dấu vết đối phương lưu lại.
Tuy cảnh vật xung quanh đều là băng tuyết, nhưng khí tức của Tuyết Nữ quá chói mắt.
Một đường truy tìm sợi khí tức kia, nhưng trong lòng Tổ An càng ngày càng nghi hoặc, theo lý thuyết lấy thực lực của Tuyết Nữ, khí tức của nàng không nên lộ ra rõ ràng như vậy.
Đây rốt cuộc là bẫy rập cố ý dẫn mình đến, hay bản thân Tuyết Nữ xảy ra vấn đề gì?
Cứ như vậy chạy về phía trước hơn mười dặm, bỗng nhiên Tổ An dừng bước, nhìn bóng người tịnh lệ trong tuyết cốc.
Lúc này Tuyết Nữ ngồi trên một tảng đá, không biết là đang ngẩn người hay đang suy tư cái gì.
Trước kia chỉ cảm thấy Tuyết Nữ khủng bố, đây là lần thứ nhất Tổ An nghiêm túc dò xét bộ dáng của nàng, thân thể nàng đều do băng tuyết làm thành, trên người như có một tầng lụa mỏng, khuôn mặt mơ hồ, thế nhưng nhìn toàn thể lại như một giai nhân tuyệt sắc, có một loại cảm giác xuất trần thoát tục.
Rõ ràng thấy không rõ mặt, lại có một loại mỹ cảm cực hạn, trong đầu Tổ An không khỏi hiện ra những mỹ nữ người tuyết kinh điển nào đó, trong lúc nhất thời không khỏi có chút thất thần…
- Thật hoài niệm thời gian lúc trước.
Mặc dù Tổ An đã vượt qua thời gian không ngắn, nhưng rất nhiều trí nhớ kiếp trước vẫn rất khắc sâu.
Gió tuyết thổi qua đầy trời, dường như không có rơi vào trên thân Tuyết Nữ, mà cùng nàng hòa vào nhau.
Loáng thoáng thậm chí thấy được băng tuyết làm thành một mái tóc, nhưng trong chớp mắt lại phảng phất như hất lên một lớp vải mỏng.
Theo lý thuyết nàng thân là Tuyết Nữ, toàn thân đều là băng tuyết, nhưng hôm nay tu vi của Tổ An đã cao, nhãn lực cũng hơn xa lúc trước, trên người nàng tựa hồ mặc một bộ y phục băng tuyết, giống như hất lên áo cưới đẹp đẽ.
Kiếp trước Tổ An xem Thiên Long Bát Bộ, không thể lý giải vì sao tiểu tử Đoàn Dự kia nhìn thấy ngọc tượng thì giống như gặp ma ưa thích nàng.
Hiện tại rốt cục minh bạch, trên đời thật có pho tượng còn đẹp hơn người thật.
Đúng lúc này, tựa hồ Tuyết Nữ phát giác được động tĩnh, tiện tay vung lên, một ngọn gió tuyết đập tới.
Tổ An không có né tránh, tiện tay vạch một cái, kiếm khí trực tiếp chém gió tuyết thành hai.
Hắn khẽ ồ một tiếng, uy lực công kích của đối phương yếu hơn trước không ít, đó cũng không phải bởi vì hiện tại hắn mạnh lên mới có loại cảm giác này, mà là một loại phán đoán lý trí, thực lực của đối phương bây giờ, tựa hồ không phải thời kỳ đỉnh cao?
Lúc này Tuyết Nữ cũng thấy rõ bộ dáng của Tổ An, hơi ngoẹo đầu.
- Là ngươi?
Tổ An kinh ngạc.
- Ngươi nhớ ta?
Đồng thời kinh ngạc hơn là đối phương có thể nói chuyện như nhân loại, thanh âm trừ lạnh lẽo, thì cực kỳ êm tai.
- Lúc trước ta truy sát ngươi, bất quá lại để ngươi chạy mất, rất khó không nhớ được.
Tuyết Nữ đứng dậy, rõ ràng trên người đều là băng tuyết, nhưng không có một chút rơi xuống.
Tổ An nhìn chằm chằm nàng.
- Ngươi bị thương?
Đến cảnh giới như hắn, muốn phán đoán tình huống của đối phương không khó.
Tuyết Nữ nhíu mày.
- Muốn đánh thì đánh, làm sao nói nhảm nhiều như vậy.
Tổ An trầm giọng nói.
- Ta đến không phải vì báo thù, mà đến tìm Câu Hồn Ngọc, ngươi trả Câu Hồn Ngọc lại cho ta, ta lập tức đi ngay.
- Câu Hồn Ngọc?
Tuyết Nữ từ trong cổ áo rút ra một đồ vật hình dáng mặt dây chuyền.
- Ngươi nói là cái này?
Chỉ thấy mặt dây chuyền giống như trăng tròn, tuy trước đó Tổ An chưa thấy qua Câu Hồn Ngọc, nhưng vừa nhìn liền xác định là nó, huống chi Cửu Xích Giám và Thiên Vân Kiếm đều hơi rung động, hiển nhiên là ba Thần khí tập hợp, lẫn nhau sinh ra hô ứng.
Thần sắc Tổ An cổ quái, Tuyết Nữ lại đặt vật này ở trong ngực, xem ra bên ngoài đúng là y phục.
- Vô lễ!
Tựa hồ phát giác được ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ngực mình, Tuyết Nữ có chút tức giận, trực tiếp khoát tay, vô số tảng băng giống như lợi kiếm sắc bén bắn nhanh đến.
Đến từ Tuyết Nữ, điểm nộ khí +344 +344 +344...
Quanh người Tổ An sáng lên một đạo kim quang, ngăn cản những tảng băng kia, thấy đối phương còn muốn xuất thủ, hắn vội vươn tay ngăn cản.
- Bây giờ ngươi không phải đối thủ của ta, ta cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngươi giao đồ vật cho ta, ta lập tức rời đi, tương lai vết thương của ngươi lành, chúng ta lại giao thủ.
Tuyết Nữ hơi nghi hoặc nhìn hắn.
- Thừa dịp địch nhân thụ thương suy yếu công kích, không phải pháp tắc thiên nhiên thường thấy nhất sao, tại sao ngươi lại trái ngược?
Tổ An mỉm cười.
- Có khả năng bởi vì ta là người.
Không biết vì sao, lần này nhìn thấy đối phương, luôn cảm thấy trên người nàng có một loại cảm giác thân cận quen thuộc không hiểu, hắn không khỏi khinh bỉ mình, ban đầu ở Đại Tuyết Sơn nhìn thấy đối phương, quả thực như nhìn thấy quái vật, bây giờ bởi vì dung mạo đối phương xinh đẹp, tâm cảnh thay đổi.