Tổ An gật đầu.
- Ta thử xem.
Hắn hạ xuống trên đỉnh núi, sau đó vận chuyển công pháp, dẫn động Hồng Mông chi khí ở giữa thiên địa, bây giờ tu vi của hắn mạnh mẽ, rất nhanh Hồng Mông chi khí liền bao trùm núi tuyết.
Khí tức tử vong như chuột thấy mèo, nhanh chóng biến mất.
Qua gần nửa canh giờ, Tổ An rốt cục thanh lý hết tử khí, núi tuyết lần nữa khôi phục cảm giác trong suốt như ngọc.
Tuyết Nữ cực kỳ cao hứng.
- Cảm ơn ngươi.
- Tiện tay mà thôi.
Tổ An đang nói, bỗng nhiên trong lòng hơi động, lấy ra Câu Hồn Ngọc, chỉ thấy phía trên hơi phát sáng, đồng thời nhẹ nhàng chấn động, tựa hồ có đồ vật gì đang triệu hoán.
Hắn mở tay, Câu Hồn Ngọc tự động bay lên bầu trời, lơ lửng ở trên không đỉnh núi, sau đó toàn thân bộc phát quang mang, ánh sáng lóng lánh bao phủ cả ngọn núi tuyết.
Tựa hồ núi tuyết cũng bị triệu hoán, dần dần chấn động, toàn thân tản ra quang mang, sau cùng trên núi ẩn ẩn xuất hiện mấy ký hiệu huyền ảo.
Bây giờ tạo nghệ trận pháp của Tổ An đã không thấp, lại nhìn không hiểu những ký hiệu kia.
Tựa hồ có chút tương tự một số ký hiệu trong đại mộ của Cảnh Đằng, xem ra hẳn là dùng để phong ấn trấn áp.
Cũng không biết là ai có thần thông như vậy, chỉ mấy phù văn đơn giản lại đưa đến hiệu quả trấn áp cường đại như thế.
Lúc này Câu Hồn Ngọc không ngừng xoay tròn, sau đó rơi xuống, tốc độ cực nhanh, trực tiếp chìm vào trong đỉnh núi.
Thần niệm của Tổ An lan ra, ngạc nhiên phát hiện nó không có dừng lại ở trong tuyết đọng, mà trực tiếp tiến vào ngọn núi, tình huống ở bên trong, thần niệm của hắn không cách nào xuyên thấu.
Sau khi Câu Hồn Ngọc và núi tuyết hòa làm một thể, cả ngọn núi bộc phát kim quang, sau đó một cỗ ba động vô hình tứ tán, một mực kéo dài đến địa phương rất xa.
Mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng hắn có thể ẩn ẩn cảm giác được, khu vực này tựa hồ càng ổn định hơn.
Thấy cảnh này, trong lòng Tổ An hiểu ra, thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đạt được không mất chút công phu, vốn còn không biết tìm được ba bảo vật phong ấn, sau đó dùng như thế nào, hiện tại xem ra, là dùng ở trên ba tuyết sơn này.
Không nghĩ tới trợ giúp Tuyết Nữ chính là việc mình cần làm.
Lúc này Tuyết Nữ đi tới bên cạnh hắn, hơi xúc động nói.
- Không nghĩ tới núi tuyết còn có bí mật này, ta lại không hề biết.
Nhìn ánh mặt trời chiếu ở trên người nàng, cả người tựa hồ có một tầng kim quang nhàn nhạt, càng mỹ lệ rung động, Tổ An vội vàng tập trung ý chí.
- Hai núi tuyết khác ở nơi nào, chúng ta mau đi tới, bằng không để những yêu ma kia luyện hóa thì phiền phức.
Thật là gặp quỷ, vì sao trên người nàng luôn có một loại cảm giác kỳ diệu?
Chẳng lẽ ta có đam mê đặc thù?
Hồ ly tinh, rắn, nữ quỷ, phù... Các loại tồn tại không phải người đều thêm điểm sao?
Tuyết Nữ quay đầu liếc hắn.
- Trên mặt ta dính gì sao?
- Không có.
- Vậy sao ngươi nhìn ta như vậy?
- Ách... luôn cảm thấy trên người ngươi có một loại cảm giác quen thuộc.
- Nhân loại các ngươi đều hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nữ hài tử như vậy sao, nói thật, không quá cao minh.
- ...
Tổ An không nghĩ tới nhanh như vậy liền phong thủy luân chuyển.
Ở dưới Tuyết Nữ chỉ dẫn, rất nhanh bọn họ đến vị trí núi tuyết thứ hai, quả nhiên giống như trước đó Tổ An phỏng đoán.
Còn chưa tới gần, xa xa liền truyền đến thanh âm ầm ầm ngột ngạt, còn kèm theo cảm giác thanh thế to lớn.
Nguyên lai là một Thạch Nhân đang huy quyền oanh kích một núi tuyết nguy nga.
Thạch Nhân kia cao mấy chục mét, làm sao cũng tính là cự nhân, nhưng so với núi tuyết trước mắt, lại lộ ra cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng mỗi một quyền của nó đánh lên ngọn núi, cả núi tuyết khổng lồ lại thanh thế to lớn, tuyết đọng trên đỉnh núi hình thành tuyết lở.
Chỉ bất quá tuyết lở này là tai nạn với tu sĩ bình thường, đối với nó lại không có chút ảnh hưởng nào, trên người nó có hộ tráo màu vàng nhạt, những tuyết lở kia đều bị hất qua hai bên.
Tổ An chú ý tới trên núi tuyết đã xuất hiện một vết nứt, vô số tuyết đọng và hòn đá bắt đầu rơi xuống, tuy khe hở so với toàn bộ núi tuyết thì không tính lớn, nhưng nếu để cho Thạch Nhân nện như thế, chỉ sợ cả ngọn núi tuyết sẽ bị nó nện sập.
Quả nhiên không phải núi tuyết bình thường, bằng không lấy thực lực của Thạch Nhân kia, chỉ sợ đã sớm san thành bình địa.
- Dừng tay!
Tuyết Nữ cùng Đại Tuyết Sơn có ràng buộc rất sâu, lúc này dường như cảm nhận được núi tuyết thống khổ, nhịn không được vọt thẳng qua, vô số băng tuyết hình thành lợi kiếm đánh tới Thạch Nhân.
Đinh đinh đinh!
Thanh âm giòn vang vang lên, những tảng băng kia đụng vào Thạch Nhân, quanh người nó bộc phát tia sáng màu vàng, có thể rõ ràng nhìn thấy một bộ chiến giáp do mảnh đá tạo thành.
Thạch Nhân quay đầu, nhìn thấy Tuyết Nữ, không khỏi bật cười.
- Ta tưởng là ai, nguyên lai là ngươi, lần trước để ngươi chạy mất, không nghĩ tới lại chủ động đưa tới cửa.