Băng Phong Bạo của Tuyết Nữ thật không đơn giản, mỗi một mảnh tuyết hoa đều sắc bén như lưỡi dao, toàn bộ Băng Phong Bạo như một cái cối xay thịt, không lâu lắm liền xoắn đá vụn vỡ nát, gió lốc bốc lên, đưa ra ngoài vũ trụ.
Quả nhiên, Thiết Quyền Lạc Khắc không thể trọng sinh được nữa.
Tuyết Nữ hạ xuống bên cạnh Tổ An, có chút hiếu kỳ hỏi.
- Làm sao ngươi biết nó cần tiếp xúc mặt đất mới có thể phục hồi như cũ?
Tổ An cười cười.
- Trên đời không khả năng có tồn tại bất tử tuyệt đối, đã như vậy, năng lực của nó tất nhiên có nhược điểm. Trước đó vài lần công kích, ta cố ý đánh nổ thân thể nó ở trên không trung, nhưng nó không có lập tức khôi phục, mà đều là sau khi rơi xuống mặt đất mới gây dựng lại, cho nên ta mới có suy đoán.
- Đương nhiên cũng chỉ suy đoán mà thôi, ta tùy tiện cầm truyền thuyết lừa dối, không nghĩ tới nó không giữ được bình tĩnh, liền chứng minh phỏng đoán của ta.
Tuyết Nữ trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói.
- Nhân loại đều xảo trá giống như ngươi?
- Ngươi dùng sai từ, cái này gọi là thông minh, mà trong nhân loại, anh tuấn lại thông minh giống như ta, chỉ sợ cũng không nhiều.
Tổ An cải chính.
Tuyết Nữ theo dõi hắn nửa ngày.
- Ngươi thật không biết xấu hổ.
Tổ An.
- ...
Hắn ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác.
- Cái kế tiếp muốn đối phó hơn phân nửa là lão đại của bọn họ, ngươi bị thương quá nặng, kế tiếp để ta đi một mình.
Nghĩ đến tồn tại quang ảnh kia, trong lòng hắn luôn có một dự cảm không hay, năng lực của đối phương đến cùng là cái gì?
- Trước đó chúng ta đã nói qua đề tài này, đáp án của ta vẫn là không.
Tuyết Nữ hơi nghiêng đầu theo dõi hắn.
- Nhân loại các ngươi đều dông dài như vậy sao.
Tổ An.
- ...
Chuyện này hắn thật không tiện nói gì, nghĩ đến hai trận chiến vừa rồi, tuy Tuyết Nữ bị thương nặng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có lực chiến đấu, về sau giết chết Thiết Quyền Lạc Khắc còn dựa vào nàng trợ giúp đây.
Sau đó hắn không còn khuyên bảo, ngược lại lấy ra Thiên Vân Kiếm cùng Cửu Xích Giám, hắn không biết hai thứ kia cái nào dùng để gia cố phong ấn núi tuyết này.
May mắn lấy ra không lâu, tựa hồ ngọn núi có cảm ứng, Cửu Xích Giám trong tay sáng lên.
Ngay sau đó như bị một đôi tay vô hình hấp dẫn, bay thẳng đến trên núi tuyết.
Cửu Xích Giám tản mát ra quang mang ôn hòa, bao phủ cả ngọn núi lại, vết rách trên núi ở dưới quang mang này chiếu rọi, lại lấy tốc độ mắt trần có thể thấy vá kín lại.
Từng đạo quang mang xuất hiện ở hai bên những vết rách kia, có lực lượng vô hình để những vết nứt kia khôi phục, thời điểm vết nứt cuối cùng sắp khâu lại, Cửu Xích Giám tự động bay vào vết nứt kia, như Câu Hồn Ngọc trước đó, tiến vào trong lòng núi.
Cả núi tuyết sáng lên từng đạo phù văn huyền ảo, tương tự núi tuyết trước, toàn thân dâng lên cảm giác thần thánh.
Tổ An nhạy bén phát giác được, có một cỗ ba động vô hình tứ tán ra.
Tuyết Nữ mở miệng.
- Gần đây ta một mực cảm giác tâm thần không yên, hiện tại tâm cảnh tựa hồ yên ổn không ít.
Tổ An liếc nhìn nàng, nghĩ thầm nữ nhân này không phải hóa thân của Đại Tuyết Sơn chứ.
Giải quyết xong hai ngọn núi tuyết, Tổ An không dám trễ nãi, cùng Tuyết Nữ đi về phía núi tuyết thứ ba.
- Ngươi còn nhớ ngươi là thời điểm nào đi tới ngọn núi tuyết này không?
Trên đường Tổ An dò hỏi.
Tuyết Nữ khẽ lắc đầu.
- Ta chỉ nhớ cực kỳ lâu, nhưng cụ thể thời điểm nào đã không nhớ rõ, đối với sinh mệnh dài dằng dặc như chúng ta mà nói, thời gian có lúc không có ý nghĩa quá lớn.
Tổ An.
- ...
Nữ nhân này là Versailles sao, phải biết bao nhiêu nhân loại cường đại vì được sinh mệnh vĩnh hằng mà bỏ ra tất cả, lại chẳng được gì, hết lần này tới lần khác tồn tại trường sinh lại không có cảm giác gì.
- Vậy rốt cuộc là ngươi tới trước mới có Đại Tuyết Sơn, hay trước có Đại Tuyết Sơn mới có ngươi, hoặc các ngươi đồng thời xuất hiện?
Tổ An nỗ lực làm rõ lai lịch của Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ tựa hồ không có phát giác, bản năng đáp.
- Hẳn là Đại Tuyết Sơn trước, ta sau...
- Vậy sao?
Tổ An sững sờ.
- Trước đó không phải nói với ngươi, rất nhiều trí nhớ trước kia ta đều nghĩ không ra.
Tuyết Nữ ôm trán, tựa hồ có chút đau đớn.
- Vậy ngươi đừng nghĩ nữa.
Tổ An vội vàng nói, nhìn bộ dáng đối phương khó chịu, hắn không khỏi đau lòng.
Chợt tự giễu cười một tiếng, chỉ cần đẹp mắt, mình thật đúng là thương hương tiếc ngọc.
Không bao lâu, hai người tới phụ cận ngọn núi tuyết thứ ba, hai người nhịn không được nheo mắt lại.
Bởi vì quá chói mắt, phản ứng đầu tiên là trên không trung xuất hiện hai mặt trời, sau đó mới phản ứng được, là tồn tại quang ảnh đứng ở trên đỉnh núi tuyết.
Nó phát ra ánh sáng thậm chí còn loá mắt hơn mặt trời, dù sao vị trí của Đại Tuyết Sơn đặc thù, cường độ ánh sáng mặt trời vốn không đủ.