Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3904 - Chương 3904: Chúng Thần Binh Khí (2)

Chương 3904: Chúng Thần Binh Khí (2) Chương 3904: Chúng Thần Binh Khí (2)

Do dự một chút, hắn lấy ra một bình sứ, đổ dịch thể bên trong vào miệng.

Đây là lần trước ở trong bí cảnh Hoàng Lăng được Vũ Sơn Linh Tuyền, có tác dụng bạch cốt sinh cơ.

Trước đó dùng nhiều lần, đây đã là chút cuối cùng, sử dụng hết liền không còn.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hơi động, cuối cùng lưu non nửa bình.

Cũng không lâu lắm, hắn rên lên một tiếng, vết rách trên người chảy ra máu tươi.

Phải biết vừa rồi ăn mấy loại đều là linh dược đỉnh phong, mỗi một cái đều là vật đại bổ.

Nếu đổi lại người khác, một hơi ăn nhiều như vậy, chỉ sợ những linh dược này lăn lộn chung một chỗ, ngược lại thành độc dược trí mạng.

Nhưng Tổ An trải qua mấy lần thối luyện, thân thể cường đại chịu đựng được, không có bạo thể mà chết, hắn nỗ lực vận hành Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh khôi phục thương thế.

Một đạo ánh sáng màu trắng như ẩn như hiện ở quanh người hắn, may mắn gió tuyết xung quanh đều là màu trắng, bằng không hắn sẽ biến thành bia ngắm.

Cách một hồi, vết thương trước ngực lấy tốc độ mắt trần có thể thấy được khép lại.

Làn da bởi vì phím Print phản phệ rạn nứt cũng dần dần liền lại, cuối cùng biến mất không thấy.

Ước chừng thời gian đốt hết một nén hương, Tổ An mở mắt, lúc này mặc dù thương tổn của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cũng được sáu bảy phần, đã có sức chiến đấu.

Mấu chốt là Tuyết Nữ sắp duy trì không được, hắn đã nghe đối phương nhiều lần bị thương kêu rên.

Trong gió tuyết truyền đến tiếng cười càn quấy của Sát Lục Chi Chủ.

- Ha ha bắt được ngươi!

Phanh… gió tuyết xung quanh tán đi, bóng người Tuyết Nữ té ngã ở trên tuyết sơn, chỉ thấy nàng ôm vai, trên mặt có chút thống khổ.

Nguyên lai tay trái của nàng đã đứt mất!

Nhìn chỗ đứt, hiển nhiên là bị Sát Lục Chi Chủ cắn, cũng không biết nàng thi triển bí pháp gì, lại có thể thoát ra được.

Quanh người Tuyết Nữ bao phủ băng vụ, rất nhanh chỗ tay cụt sinh ra một cánh tay hoàn toàn mới.

Dù khuôn mặt Tuyết Nữ vốn rất trắng, nhưng giờ phút này càng trắng xám, hiển nhiên vốn trọng thương, lại thêm hao tổn như vậy, nàng cũng sắp dầu hết đèn tắt.

Lúc này Sát Lục Chi Chủ phi một cái, phun ra đống lớn băng tuyết.

- Ta đời này ghét nhất đồ vật liên quan tới tuyết.

Mặc cho ai bị trấn áp ở dưới núi tuyết vô số năm, chỉ sợ cũng sẽ chán ghét băng tuyết.

- Tuy ăn không ngon, nhưng vẫn nên giết.

Ánh mắt Sát Lục Chi Chủ lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đang muốn triệt để đánh giết Tuyết Nữ.

Bỗng nhiên bên cạnh hiện ra một bóng người, tay nắm dao găm đen nhánh đâm tới mắt nó.

Cả người nó vong hồn bốc lên, gia hỏa này làm sao một chút âm thanh cũng không có, mấu chốt là trước khi xuất thủ thậm chí không có chút sát ý nào, bằng không nó không có khả năng không phát hiện được.

Nguyên lai vừa rồi Tổ An mượn nhờ gió tuyết tiêu tán thuấn di đến bên cạnh Sát Lục Chi Chủ, lấy Thái Thượng Vong Tình Quyết thu liễm sát ý, lại thi triển Toái Tinh Huyền Ấn gấp mười lần công kích, vì bảo đảm không có sơ hở nào, lần này hắn dùng Dao Găm Có Độc càng thuận tiện đánh lén.

Chỉ cần đâm bị thương là có thể giết chết mục tiêu!

Thậm chí cân nhắc đến da thịt đối phương phòng ngự quá mạnh, Dao Găm Có Độc chưa hẳn thương tổn được, vì vậy cố ý chọn ánh mắt.

Coi như da của nó đao thương bất nhập, nhưng không đến nỗi ngay cả ánh mắt cũng đạt tới tình trạng kia chứ?

Thực lực của Sát Lục Chi Chủ rất mạnh, dù đối mặt ám sát hoàn mỹ như vậy, cũng có thể trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tránh đi một khoảng cách, chí ít bảo vệ ánh mắt không bị chọc mù.

Nhưng một kích toàn lực của Tổ An làm sao dễ dàng tránh như vậy, cuối cùng trên gương mặt của nó vẫn bị dao găm đâm trúng, cắt ra một lỗ hổng, dòng máu màu xanh lục chảy xuống.

Ầm!

Cái đuôi tráng kiện của đối phương phản kích lên ngực Tổ An, quất hắn bay mấy trăm trượng, làm hắn cảm thấy xương cốt toàn thân muốn đứt gãy.

Chỉ bất quá giờ phút này trên mặt hắn lại ức chế không nổi ý cười, gia hỏa này bị Dao Găm Có Độc đâm trúng, nó cũng không phải sinh vật tử linh...

Lúc này miệng vết thương của Sát Lục Chi Chủ toát ra từng đạo phù văn màu đen huyền ảo, rất nhanh phù văn lan tràn, tựa hồ muốn bao trùm toàn thân nó.

Ai biết những phù văn kia chỉ lan tràn một nửa, bỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó răng rắc một tiếng vang giòn, phù văn màu đen trên người nó trực tiếp vỡ vụn.

Tổ An.

- ???

Giờ phút này hắn cũng mộng bức, phải biết Dao Găm Có Độc là một trong mấy át chủ bài lớn nhất của hắn, những năm này trong quá trình trưởng thành, dựa vào nó nhiều lần lấy yếu thắng mạnh, trừ khi là sinh vật tử linh, bằng không chưa từng mất hiệu lực, vì sao hiện tại lại như vậy?

- Một dao găm nho nhỏ lại có nguyền rủa của Tử Thần?

Sát Lục Chi Chủ nhìn về phía dao găm trong tay Tổ An, ánh mắt có chút ngưng trọng.

- Tại sao ngươi lại không có việc gì?

Tổ An nhịn không được hỏi thăm.

Bình Luận (0)
Comment