Nếu Vân Gian Nguyệt ở chỗ này nhìn thấy, nhất định rất vui mừng, bởi vì tu vi của nàng đã cao hơn một bậc, trong thế hệ trẻ tuổi của Đạo môn, chỉ sợ ngay cả Sở Sơ Nhan cũng chưa hẳn là đối thủ của nàng.
Đáng tiếc lúc này đối mặt địch nhân vượt xa nàng tưởng tượng, Tinh Vân Liệt uy lực khủng bố rõ ràng đánh trúng đầu Sát Lục Chi Chủ, địch nhân bình thường đã bị lực lượng không gian xé rách thân thể, ai biết mảnh tinh vân kia lại bị đối phương va nát.
Mà Thán Tức Chi Tường ở trước mặt nó giống như giấy mỏng.
Chỉ có bạch quang loá mắt tựa hồ có chút ảnh hưởng tới Sát Lục Chi Chủ, nó vô ý thức khép hờ con ngươi, thân hình lao đến.
Bị trấn áp ở dưới núi tuyết vô số năm, ánh mắt nó quen hắc ám.
Mượn cơ hội này, Tổ An ôm lấy Thu Hồng Lệ bỏ chạy.
Hắn ngược lại muốn nhân cơ hội này đánh giết Sát Lục Chi Chủ, đáng tiếc thời gian quá ngắn, căn bản không có cách làm bị thương đối phương, ngược lại dễ dàng góp hai người vào.
Mắt thấy lại mất mục tiêu, Sát Lục Chi Chủ có chút tức giận rít gào, đang muốn đuổi theo, Tuyết Nữ đã cầm kiếm ngăn cản, tranh thủ thời gian cho Tổ An và Thu Hồng Lệ.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Tổ An vừa quan sát chiến cục, vừa nhân cơ hội dò hỏi.
- Ta đi ra tùy tiện dạo chơi, ai biết ở chỗ này cũng có thể gặp ngươi.
Thu Hồng Lệ hừ một tiếng, bất quá thân thể lại không có cứng ngắc như lúc đầu.
Nguyên lai ban đầu ở Cừu Trì, trong lúc vô tình gặp hắn và sư phụ ân ái, cả người nàng chấn kinh, một bên là người yêu, một bên là sư phụ.
Nàng là cô nhi, từ nhỏ được Vân Gian Nguyệt thu dưỡng, những năm này tuy nghiêm khắc, nhưng nàng có thể cảm nhận được đối phương yêu mến mình.
Hai người trên danh nghĩa là sư đồ, nhưng sâu trong nội tâm nàng đã sớm xem đối phương như mẫu thân.
Cho nên nhìn thấy một màn kia cực kỳ chấn kinh, sau đó không còn hy vọng trốn khỏi hiện trường.
Nàng chỉ muốn cách hai người càng xa càng tốt, sau cùng vô ý thức lựa chọn cấm khu sinh mệnh Đại Tuyết Sơn.
Chỉ có nơi hoang tàn vắng vẻ này, Nhiếp Chính Vương của Nhân tộc và Yêu tộc, hoặc giáo chủ Ma giáo có nhiều thủ hạ cũng không tìm thấy nàng.
Mới đầu nàng thương tâm khổ sở cùng cực, nhưng những ngày qua ở trong băng tuyết ngập trời, hoàn cảnh cô tịch rất lâu, tâm thái đã chậm rãi bình phục lại.
Nếu sự tình đã phát sinh, vậy thì phải giải quyết, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định thành toàn sư phụ và A Tổ.
Dù sao những năm này nàng nhìn ở trong mắt, sư phụ quá khổ.
Tuy người ngoài đều sợ nàng, cảm thấy nàng là sát tinh đáng sợ, nhưng chỉ có mình rõ ràng sư phụ cô đơn tịch mịch như thế nào, lại thêm vận mệnh trêu cợt, nhiều năm như vậy một mực lẻ loi.
Lúc trước nàng cũng động tâm tư giúp sư phụ mai mối, đáng tiếc tất cả đều thất bại chấm dứt, còn chọc giận sư phụ, bị mắng mấy ngày.
Nàng rốt cuộc minh bạch sư phụ mắt cao hơn đầu, nam tử trên đời này căn bản không ai vào pháp nhãn của nàng.
Vốn cho rằng nàng có thể cô độc như vậy sống quãng đời còn lại, hiện tại khó được có một nam nhân để cho nàng nhìn trúng, nói đến cũng là chuyện tốt.
Duy nhất không tốt ở chỗ, nam tử kia là người yêu của nàng.
Nghĩ tới những năm này sư phụ dưỡng dục, nàng quyết định chủ động rút lui.
Bất quá nghĩ đến người yêu, nàng vẫn thương tâm không thôi, quyết định ở trong núi tuyết đến cuối đời.
Ai biết hôm nay bỗng nhiên cảm giác được bên này có chiến đấu kịch liệt, loại chấn động kia để cho nàng cũng cảm giác run sợ.
Trong nội tâm nàng hoảng sợ, trên đời này sao còn có tồn tại lợi hại như vậy?
Nàng bản năng muốn rời xa, kết quả xa xa cảm ứng được khí tức quen thuộc, rất giống khí tức của A Tổ, tuy nàng không cảm thấy sẽ xảo như vậy, A Tổ sẽ ở chỗ này, nhưng vẫn lo lắng tới điều tra, kết quả thật nhìn thấy người yêu, còn ở trong lúc nguy cấp giúp hắn.
- Sao ngươi lại chọc quái vật lợi hại như vậy!
Tuy nhìn thấy hắn, trong óc nàng kìm lòng không được nhớ tới đối phương và sư phụ ân ái mặn nồng, hận không thể trực tiếp đâm hắn mấy đao, nhưng hôm nay tình thế cực kỳ nghiêm trọng, nàng tạm thời không lo được những cái kia.
- Nói rất dài dòng, lần này chỉ sợ chúng ta phải làm đồng mệnh uyên ương.
Tổ An cười khổ, tu vi của Thu Hồng Lệ quá thấp, vừa rồi đã là biểu hiện vượt xa bình thường, rất khó sinh ra ảnh hưởng gì với cục diện chiến đấu, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng làm không được, dù sao nàng trốn lại lâu, Sát Lục Chi Vương cũng có thể dễ dàng đuổi kịp nàng.
- Phi, ai cùng ngươi làm đồng mệnh uyên ương, tìm sư phụ chết chung với ngươi đi.
Thu Hồng Lệ mắng.
Tổ An còn chưa kịp trả lời, bên khác truyền đến thanh âm lạnh như băng của Tuyết Nữ.
- Hai ngươi có hết hay không, ta sắp bị đánh chết rồi đây.
Thu Hồng Lệ đỏ mặt, đẩy tay Tổ An ra, nàng tò mò nhìn Tuyết Nữ, không khỏi chấn kinh mỹ mạo của đối phương.