Sát Lục Chi Chủ không có cho hắn cơ hội tiếp tục suy nghĩ, vừa rồi trúng chiêu đã triệt để chọc giận nó, lúc này điên cuồng đánh tới, hiện tại nó chỉ có một ý niệm, nhất định phải xé mấy tên này thành mảnh nhỏ, mới có thể giải mối hận trong lòng!
Thái A Kiếm trong tay Tổ An sáng lên, đang muốn cùng đối phương liều mạng, lại phát hiện Sát Lục Chi Chủ đột nhiên biến mất.
Một giây sau nó xuất hiện ở trước người Thu Hồng Lệ, ở trong ánh mắt kinh hãi gần chết của nàng, há miệng cắn qua.
Trời sinh nó có sát lục chi tâm, tuy dưới cơn thịnh nộ, nhưng vẫn rõ ràng ở đây yếu nhất là ai, cho nên vừa rồi giả vờ công kích Tổ An, nhưng mục tiêu lại là Thu Hồng Lệ.
Dù Thu Hồng Lệ đã toàn lực phòng ngự phản kích, đáng tiếc thực lực song phương sai biệt quá lớn, chờ đợi nàng chỉ có tử vong.
Giờ phút này Tổ An chạy tới đã không kịp, vội vàng thi triển Di Hình Hoán Ảnh trao đổi thân hình với Thu Hồng Lệ, sau đó do hắn đến mặt đối một kích toàn lực của Sát Lục Chi Chủ.
- Đã sớm ngờ tới ngươi sẽ trở về!
Sát Lục Chi Chủ nhe răng cười, gia hỏa này bay tới bay lui thực rất khó bắt được, nhưng nếu vây công tất cứu, thì đối phương chỉ có thể bị động chịu đòn.
Oanh!
Song phương đối bính, dư âm kích xạ, bông tuyết bị chấn bay lên đầy trời.
Trong màu trắng có thể mơ hồ nhìn thấy một đống lớn sương máu!
- A Tổ!
Trái tim của Thu Hồng Lệ nhất thời nắm chặt, máu của quái vật kia không phải màu đỏ, bị thương hiển nhiên là Tổ An.
Lúc này nàng nào còn tâm tư ăn dấm, trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ cần A Tổ bình an, hết thảy thứ khác đều không trọng yếu.
Gió tuyết dần dần tán đi, Tổ An chống kiếm đứng ở trong đất tuyết, trên thân thể là vết thương ghê rợn, cả người lung lay sắp đổ, hiển nhiên một kích vừa rồi ăn thiệt thòi rất lớn.
Lúc này Sát Lục Chi Chủ chậm rãi từ trong gió tuyết đi tới, từng bước một tiếp cận hắn.
- Chạy đi, sao không chạy nữa?
Vẻ mặt Tổ An nghiêm túc, tình trạng cơ thể của hắn lúc này, coi như thi triển thuấn di, chỉ sợ cũng chống đỡ không bao lâu, huống chi đối phương vây công tất cứu lần nữa, ưu thế thân pháp của mình sẽ không có ý nghĩa.
- A Tổ, đều là ta liên lụy ngươi.
Thu Hồng Lệ tự nhiên thấy được rõ ràng, trong mắt lóe lên vẻ dứt khoát, loan đao trong tay quét ngang trên cổ, muốn tự tử, miễn cho người yêu bị tiết chế.
Tổ An thấy thế kinh hãi, nhưng lúc này hắn căn bản không kịp ngăn cản.
May mắn bên cạnh có tảng băng đánh rơi loan đao trong tay Thu Hồng Lệ, Tuyết Nữ đi tới bên người nàng, lạnh như băng nhìn nàng.
- Không nên làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.
- Thế nhưng ta...
Hốc mắt Thu Hồng Lệ thoáng cái đỏ bừng, lúc này nàng không chỉ không giúp được, ngược lại làm hại người yêu rơi vào nguy hiểm.
- Ai nói ngươi giúp không được gì, vừa rồi nếu không phải ngươi kịp thời đến, chỉ sợ ta đã chết, ngươi cứu ta một mạng còn không tính giúp đỡ sao.
Tổ An nhìn nàng cười cười.
Thu Hồng Lệ cắn chặt môi, A Tổ vẫn ôn nhu như vậy, dù ở thời điểm này còn an ủi nàng, cân nhắc tâm tình của nàng.
Sớm biết như vậy, lúc trước không nên nhất thời tức giận trốn đi, cùng với hắn vui vui sướng sướng vượt qua quãng thời gian này tốt biết bao nhiêu, mà không phải giống như bây giờ, gặp lại lần nữa có thể là sinh tử vĩnh cách.
Bỗng nhiên trong mắt nàng kiên định, tiếp xuống mình sẽ không bao giờ rời hắn, nếu hắn chết, mình lại tự tử đi theo hắn, không thể để cho một mình hắn cô đơn ở trên đường Hoàng Tuyền.
- Chậc chậc chậc, tốt một đôi nam nữ si tình, đáng tiếc ta thích làm nhất là phá hư loại sự tình tốt đẹp này.
Sát Lục Chi Chủ cười rất đắc ý, hiển nhiên phá hư sự tình càng tốt đẹp, sẽ càng có khoái cảm.
Thần sắc Tổ An nghiêm lại, lần nữa giơ kiếm lên, loại tình huống này không còn cách nào khác....
Bây giờ chỉ có thể thi triển phím Print, tuy hắn rõ ràng hậu quả chỉ sợ không phải mình có thể tiếp nhận, nhưng do dự nữa, tất cả mọi người ở nơi này sẽ chết, thậm chí toàn bộ thế giới sẽ luân hãm.
Đúng lúc này, thanh âm của Mị Ly nhanh chóng vang lên.
- Dừng tay, tình trạng cơ thể của ngươi bây giờ thi triển phím Print hẳn phải chết.
Tổ An cười nói.
- Trong thiên hạ luôn có ít người, biết rõ không thể làm mà vẫn làm.
Cảm nhận được ngữ khí dứt khoát của hắn, Mị Ly biết hắn thật đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, không khỏi có chút gấp.
- Ngươi trước đừng hoảng hốt, còn có biện pháp khác, ta dạy ngươi một chiêu.
- Biện pháp gì?
Tổ An giật mình, không ngờ tới Mị Ly sẽ nói như vậy.
- Ngươi trước không phải nói vì ta trưởng thành, không sẽ quản ta sao?
Mị Ly tức giận nói.
- Đó là bởi vì những thời điểm kia ngươi còn sinh lộ, chỉ là mình không phát hiện mà thôi, tình huống bây giờ ngay cả ta cũng không nhìn thấy ngươi có sinh lộ gì, tự nhiên không có cách nào khoanh tay đứng nhìn.