Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3944 - Chương 3944: Mất Tích (2)

Chương 3944: Mất tích (2) Chương 3944: Mất tích (2)Chương 3944: Mất tích (2)

- Đây không phải Nhiếp Chính Vương sao?

Chiến dịch Tử Sơn lúc trước, có đệ tử Bạch Ngọc Kinh gặp qua Tổ An.

Biết thân phận của hắn, những cao thủ Bạch Ngọc Kinh kia mới lúng túng thu hôi địch ý.

Đối phương có đại ân với Bạch Ngọc Kinh, sự kiện này rất nhiều người đều rõ ràng.

Nhưng xưa nay Bạch Ngọc Kinh không có quá nhiều tới lui với triều đình, nếu lúc này long trọng nghênh đón hắn đi vào, khó tránh khỏi sẽ phóng thích tín hiệu để ngoại giới hiểu lâm.

Chờ chút, hắn tựa hồ đến tìm Yến quan chủ?

Ân, vợ hắn vừa vặn là đệ tử thân truyền của Yến quan chủ...

Thời điểm đám người tiến thối lưỡng nan, một bóng hình xinh đẹp từ đằng xa phiêu nhiên đi tới.

- Bái kiến quan chủ! Các đệ tử vội vàng hành lễ. Không ít người âm thầm cảm thán Yến quan chủ thật xuất trần thoát tục, hơn nữa không biết chuyện øì xảy ra, hôm nay tựa hồ xinh đẹp hơn ngày bình thường.

Nhìn thân ảnh quen thuộc kia, đôi mắt Yến Tuyết Ngân tỏa ra hào quang dị dạng, có điều rất nhanh che giấu đi, khôi phục thanh âm trong trẻo lạnh lùng.

- Nhiếp Chính Vương vạn dặm xa xôi đến đây là vì chuyện gì?

- Ta cố ý tới tìm ngươi.

Tổ An nhìn nàng, khuôn mặt như vẽ, tóc dài phất phới, váy trắng linh động, toàn thân như hiện ra một tầng ánh sáng.

Nghe hắn nói, gương mặt của Yến Tuyết Ngân trong nháy mắt đỏ bừng, gia hỏa này sao lại ở trước mặt nhiều người nói như thế, ta còn muốn sống nữa hay không?

Có điều nàng chú ý tới đệ tử Bạch Ngọc Kinh không có dị dạng, lúc này mới tỉnh ngộ lại, dù sao trong mắt thế nhân, nàng là tiền bối của Tổ An, sư phụ của thê tử, đến tìm nàng nhất định là vì sự tình của thê tử, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều.

Ý thức được điểm này, nàng không biết nên cao hứng hay thương tâm. Thu thập xong tâm tình, nàng nói.

- Ngươi đi theo ta.

Sau đó quay người đi lên núi, chỉ lưu lại một bóng lưng mỹ lệ.

Mọi người có chút ngạc nhiên, những năm này quen Yến quan chủ cự tuyệt nam tử, bây giờ lại thấy nàng dễ dàng thả đối phương vào cửa.

Đây có phải đại biểu quan chủ đã đồng ý hôn sự của Thánh Nữ và hắn?

Tổ An lại không quản mọi người tâm tư đị biệt, bước nhanh tới bên người Yến Tuyết Ngân, lặng lẽ nắm tay nàng. Yến Tuyết Ngân giật mình, vội vàng muốn rút tay về, đáng tiếc đối phương nắm quá chặt, căn bản động không được.

- Ngươi điên sao?

Yến Tuyết Ngân gấp đến độ trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Xung quanh đều là đệ tử Bạch Ngọc Kinh, bị đối phương nắm tay ở trước mặt mọi người, toàn bộ tông môn xôn xao không nói, chỉ sợ đến thời điểm Bạch Ngọc Kinh sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, sư phụ đoạt nam nhần của đồ đệ...

- Yên tâm, bọn họ không thấy.

Tổ An cười cười, trước đó giao thủ với Ám Ảnh Ma Vương, hắn lĩnh ngộ được Thao Thiết Thôn Thiên Quyết có thể chế tạo hắc động văn vẹo không gian xung quanh, ánh sáng tự nhiên cũng sẽ bị vặn vẹo. Mọi người chỉ thấy hai nØười vai sóng vai, chính giữa hoàn toàn mơ hồ, căn bản thấy không rõ cụ thể là cái gì.

Yến Tuyết Ngân giật mình, vội vàng thả ra thần niệm cảm thụ xung quanh, phát hiện bên cạnh quả nhiên thấy không rõ, lúc này mới buông lỏng một hơi.

- Ngươi làm sao làm được? - Văn vẹo không gian xung quanh mà thôi...

Tổ An nói cho nàng nguyên lý, Yến Tuyết Ngân nghe mà trong mắt dị sắc liên tục, sau một lúc lâu mới cảm khái. - Ngươi quả nhiên là kỳ tải tu hành.

- Đương nhiên là kỷ tài, bằng không sao có thể nắm tay ngươi?

Tổ An cười cười.

Trái tim Yến Tuyết Ngân đập bịch bịch, nàng chưa từng nghĩ tới hai người cũng có ngày công khai tay trong tay đi ở trong tông môn, loại cảm giác này mang theo cấm ky, lại mang theo một loại vui vẻ khó tả nào đó. - Nơi này dù sao cũng là tông môn, ngươi mau buông ta ra.

- Ngươi không phải muốn ở cùng ta lâu một chút sao, bằng không vừa rồi đã trực tiếp phi hành, sao lại đi bộ trên đường núi.

Khóe môi của Tổ An hơi ØIương lên.

- Ngươi...

Yến Tuyết Ngân dường như bị vạch trần tâm tư, trong nháy mắt vừa thẹn Vừa VỘI. Không biết vì sao, Tổ An rất thích nhìn nàng xấu hổ như vậy, chỉ bất quá nghĩ tới ý đô đến, trong lòng thở dài, từ bỏ suy nghĩ tiếp tục trêu chọc.

- Được rồi, Sơ Nhan vẫn khỏe chứ?

Thời điểm hắn nói chuyện, thanh âm có chút run rẩầy. Yến Tuyết Ngân trầm mặc, sau một lúc lâu mới đáp.

- Thật xin lỗi, Sơ Nhan mất tích. - Cái øil

Dù Tổ An đã chuẩn bị tâm lý, nghe vậy trong lòng vẫn không khỏi cảm giác nặng nề.

- Nàng làm sao mất tích?

- Ngươi đi theo ta.

Mũi chân Yến Tuyết Ngần điểm một cái, cả người bay lên một ngọn núi.

Lân này Tổ An không có quấn lấy tay nàng, vội vàng theo sau. Ven đường không ít tu sĩ nhìn thấy Yến Tuyết Ngân thì vội vàng hành lễ, thậm chí còn hiếu kỳ nam tử đi theo bên người quan chủ là ai, chỉ bất quá lúc này Yến Tuyết Ngân căn bản không có tâm tình quản những thứ này.
Bình Luận (0)
Comment