Trên mặt Mị Ly âm tình biến hóa, hiển nhiên đang giãy giụa tâm lý gian nan, có điều nhìn về phía đầm nước, chiến sĩ tượng binh mã đang không ngừng lui về phía sau, trận hình tùy thời đều sẽ bị đánh tan.
Dẫu sao chênh lệch nhân số giữa hai bên quá lớn, quân đoàn vong linh có chừng hơn hai mươi vạn, có thể nói là cuồn cuộn, bên tượng binh mã chỉ có mấy ngàn, nếu không phải quân đoàn vong linh trong một chốc một lát không thể lao ra hết, bọn họ đã sớm bị chênh lệch số lượng tuyệt đối nghiền ép rồi.
- Cũng được, ta đáp ứng ra khỏi thân thể của thê tử ngươi, nhưng ngươi cũng phải hứa không được lại dùng tinh lọc đối phó ta, đồng thời tương lai phải chịu trách nhiệm thay ta tìm kiếm các loại thiên tài địa bảo để nặn lại thân thể.
Mị Ly trầm giọng nói.
Tổ An mừng rỡ, kết quả như vậy có thể nói là kinh hỉ bất ngờ, xem ra sức uy hiếp của tinh lọc trong truyền thuyết đối với nàng quả nhiên là rất lớn:
- Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi mau ra khỏi thân thể của Sơ Nhan đi!
- Ngươi tưởng ta bị ngu à, nếu cứ vậy mà ra, ngươi trở mặt thì làm thế nào?
Mị Ly cười lạnh.
- Ngươi nói xem phải làm sao? Không bằng chúng ta lại ký hiệp ước, như vậy ngươi sẽ không cần lo lắng những cái này nữa.
Tổ An nói.
- Không được, lỗ hổng ký hiệp ước quá nhiều, tên gia hỏa ngươi cổ linh tinh quái, ai biết ngươi có giở trò chữ nghĩa gì để lừa ta không.
Mị Ly phủ quyết tuyệt đối.
Tổ An:
- Đại tỷ, vừa rồi rõ ràng là ngươi dùng hiệp ước giả lừa ta mà? Ngươi còn có mặt mũi mà nhắc tới việc này à?
Nói tới cái này là lại tức!
- A Tổ, đừng đáp ứng nàng, nữ nhân này rất giảo hoạt, khẳng định lại có giở quỷ kế.
Lúc này thanh âm của Sở Sơ Nhan cũng vang lên.
Kiều Tuyết Doanh cũng vội vàng phụ họa:
- Không sai, nữ nhân này quá xấu xa, đừng tin nàng ta.
Mị Ly hừ lạnh nói:
- Hai nữ nhân ngu xuẩn, các ngươi thì biết cái gì, binh bất yếm trá, lúc trước chúng ta lại không có giao tình gì, giở chút thủ đoạn cũng là rất bình thường, dễ mắc mưu như vậy chỉ có thể trách các ngươi ngu; Nhưng hiện tại chúng ta là châu chấu bị cột vào cùng một sợi dây, đương nhiên là khác rồi.
Tổ An không biết phải nói gì, có điều hắn vẫn phải lý trí một chút, không bị phẫn nộ vào choáng váng đầu óc như Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh, dẫu sao hiện giờ hắn cũng chỉ là đang phô trương thanh thế.
- Không ký hiệp ước thì ngươi nói nên làm gì?
Mị Ly sớm đã nghĩ sẵn rồi:
- Hiệp ước bình thường có quá nhiều sơ hở, chúng ta trực tiếp phản phác quy chân, ký kết 'Tử Sinh Khế Khoát', như vậy mọi người đều không thể giở thủ đoạn với nhau.
- Tử Sinh Khế Khoát? Đó là cái gì vậy?
Tổ An không hiểu ra sao.
Mị Ly cấp tốc giải thích:
- Tử Sinh Khế Khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão..
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh không nhịn được lẩm bẩm:
- Đúng là không biết xấu hổ, thế không phải là ngươi biến pháp muốn cướp trượng phu của Sở tiểu thư à?
Lúc này biểu cảm của Sở Sơ Nhan cũng rất ngạc nhiên, hiển nhiên cũng có suy nghĩ tương tự.
Mị Ly giận dữ:
- Hai nữ nhân ngu xuẩn này nói bậy nói bạ gì đó, cho rằng ai cũng muốn cướp xú nam nhân này của các ngươi à? Câu thơ này căn bản không phải là dùng để hình dung tình yêu nam nữ, mà là năm đó lưu truyền ở trong quân, hình dung tình đồng bào, tên như ý nghĩa, là ước định đồng sinh cộng tử với đồng bạn.
Mặt Kiều Tuyết Doanh lập tức đỏ bừng:
- Ai... Ai nói ta là sợ... Sợ cái này.
Trong lòng Sở Sơ Nhan cũng ngượng ngùng, cho nên không chú ý thấy sự dị thường của nàng ta.
- Lập ra khế ước này, linh hồn của hai ta sẽ dính liền với nhau, ngươi chết ta chết, ta chết ngươi cũng chết, như vậy không sợ bất kỳ một phía nào làm chuyện bất lợi đối với mình.
Mị Ly lại bổ sung.
- Chỉ có như vậy, ta mới yên tâm rời khỏi thân thể của thê tử ngươi, nếu không, ta thà để mọi người cùng chết.
- Đồng sinh cộng tử?
Tổ An không khỏi có chút do dự, dẫu sao không ai muốn đặt vận mệnh của mình lên trên người người khác.
Sở Sơ Nhan cắn răng nói:
- A Tổ, đừng đáp ứng, mau dẫn Tuyết Nhi đi đi, ta ở đây cầm chân nàng ta!
Tổ An nhướng mày, còn chưa kịp trả lời, Mị Ly đã giành trước nói:
- Quả nhiên là nữ nhân ngu xuẩn, nếu hắn bỏ được ngươi thì đã sớm chạy rồi, sao còn phải chờ tới bây giờ, còn bị thương nặng như vậy?
- Hơn nữa, bản cung cũng không ghét bỏ nam nhân của ngươi, ngươi còn ghét bỏ bản cung à? Bản cung cường đại cỡ nào, trên đời người có thể thương tổn tới ta không có mấy, nam nhân của ngươi lại nhỏ yếu như vậy, nói thật, người nên lo lắng là ta mới đúng.
Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh lập tức mặc kệ:
- Hừ, ghét bỏ ai chứ? Hắn ít nhất cũng có thể sống một ngàn tuổi, tương lai tu vi lên cao, có thể sống lâu hơn, dính dáng sinh tử với ngươi mới là thiệt.
Phải biết rằng lúc trước nàng thi triển "Bán Sinh Chi Duyên", ít nhất cũng chia cho hắn bảy tám trăm năm sinh mệnh, lại thêm người tu hành vốn thọ mệnh cũng vượt quá người thường, sống một ngàn năm quả thật là rất bình thường.
Vừa nghĩ tới mình bỏ ra một nửa sinh mệnh, kết quả Tổ An lại bởi vì nữ nhân khác gặp chuyện không may mà chết theo, Kiều Tuyết Doanh liền cảm thấy rất thiệt thòi.
- Một ngàn tuổi?
Sở Sơ Nhan có chút kinh ngạc, không rõ vì sao Tuyết Nhi lại nói như vậy, với tu vi trước mắt của Tổ An, cách sống một ngàn tuổi còn xa lắm.
Mị Ly thì hừ một tiếng:
- Đừng nói hắn sống một ngàn tuổi, cho dù là sống hai ngàn tuổi, năm ngàn tuổi cũng vẫn là ta thiệt.
Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan lâm vào trầm mặc, biết nàng là nói thật, phải biết rằng nàng ở trong địa cung u ám cũng không biết đã bao lâu rồi.