Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 407 - Chương 407: Quyền Đánh Viện Dưỡng Lão Nam Sơn, Chân Đá Nhà Trẻ Bắc Hải (2)

Chương 407: Quyền Đánh Viện Dưỡng Lão Nam Sơn, Chân Đá Nhà Trẻ Bắc Hải (2) Chương 407: Quyền Đánh Viện Dưỡng Lão Nam Sơn, Chân Đá Nhà Trẻ Bắc Hải (2)

Cho dù hiện tại vẫn không quá quen với quan hệ mới của hai người, nhưng sao có thể trơ mắt nhìn hắn gặp nguy hiểm mà vẫn thờ ơ?

Thuận tay đóng băng vong linh đi ngang qua thành băng khắc, nàng ta vội vàng đi tới bên cạnh Tổ An.

Đúng lúc này, những vong linh vây thành một đoàn đó đột nhiên nổ tung, không ít con thậm chí còn bay đến trong không trung, phần lớn là trên đường bay ra đã triệt để tiêu tán.

Chỉ thấy thân ảnh của Tổ An từ trong đàn vong linh lộ ra, quyền đấm cước đá đánh cho tất cả vong linh không thể tới gần.

Vẻ mặt Sở Sơ Nhan đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ từ lúc nào Tổ An lại lợi hại như vậy?

Phải biết rằng vừa rồi giao thủ với những vong linh này, nàng ta có thể cảm giác được chúng phổ biến đều có thực lực Tam phẩm sơ cấp, thậm chí còn kèm theo một số Tứ phẩm Ngũ phẩm.

Tu vi đơn thể không tính là quá cao, nhưng được cái số lượng nhiều, có thể bởi vì kiếp trước là quân đội, chúng rất am hiểu thuật hợp kích, thường thường có thể phát huy ra công kích hơn xa thực lực của bản thân, kết quả ở trước mặt Tổ An lại không chịu nổi một kích như vậy?

Lúc này Tổ An có một loại cảm giác sảng khoái quyền đấm viện dưỡng lão Nam Sơn, chân đá nhà trẻ Bắc Hải, cái những vong linh này sợ là công năng tinh lọc của Hồng mông chi khí, cho nên hắn vận hành Hồng mông chi khí đến toàn thân, có lực sát thương cực lớn đối với chúng.

Đến về sau, những vong linh này thà lựa chọn công kích Sở Sơ Nhan mạnh hơn, cũng không muốn tiếp cận Tổ An.

- Dám khi dễ lão bà của ta!

Tổ An kêu gừ gừ xông tới.

Nghe thấy lời nói của hắn, mặt Sở Sơ Nhan lập tức đỏ bừng, cho dù những vong linh này không có linh trí, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy có một loại cảm giác xấu hổ.

Những vong linh đó cũng nổi giận, người này vẫn chưa thôi à?

Thế là có vong linh bộ dạng quan quân bắt đầu chỉ huy, vong linh xung quanh không tác chiến cận thân với hắn nữa, mà là dùng vũ khí dài từ rất xa công kích hắn.

Như vậy Tổ An liền phiền rồi, chiều dài tay chân của tay chân dẫu sao cũng có hạn, tuy có thể dựa vào quyền đầu ẩn chứa Hồng mông chi lực đánh gãy những binh khí đó, nhưng lập tức có vong linh khác lấp vào.

Sau một phen vật lộn, Tổ An phát hiện làm như vậy thì hao tổn quá lớn, vất vả lắm mới có thể kích sát một vong linh, Hồng mông chi lực được như vậy căn bản không bù được tốc độ tiêu hao.

Rơi vào đường cùng hắn đành phải vươn tay vẫy sang bên cạnh:

- Kiếm đến!

Khiến hắn bất ngờ là, lần này Thái A Kiếm không giở trò gì, một tiếng kiếm minh trong trẻo vang lên, sau đó nhanh chóng bay đến trong tay hắn.

- Hoàng hậu tỷ tỷ, không ngờ ngươi lại nghe lời như vậy.

Tổ An cầm kiếm trong tay, trong nháy mắt đó cảm giác thỏa mãn quả thực không gì sánh kịp.

Mị Ly:

- Có tin ta cắt đầu lưỡi ngươi không, dù sao chỉ cần không làm thương tổn tới tính mạng của ngươi thì không ảnh hưởng gì tới ta.

Tổ An:

- ...

Tính tình của nữ nhân này quả nhiên vẫn nóng nảy như vậy.

Vừa dè bỉu vừa phát tiết oán niệm trong lòng lên trên người những vong linh đó, lại chơi trò kim đâm bóng.

Rất nhanh những vong linh vừa lên bờ đều bị quét sạch, ngay cả vong linh vây công Sở Sơ Nhan cũng chịu khổ trước độc thủ của hắn.

Những vong linh còn lại vội vàng tiếp tục trốn về trong đầm nước.

- Sao đều chạy hết rồi, tiếp tục đi lên đánh đi chứ?

Tổ An bất mãn nói với chúng.

Đến từ võ sĩ quân đoàn vong linh, điểm nộ khí +6+6+6...

Chú ý thấy mắt chúng đều nhìn chằm chằm Thái A Kiếm, trong ánh mắt lộ ra từng trận phẫn nộ, Tổ An cười ngượng ngùng, lại cắm kiếm trong tay lên vách đá ngoài mấy trượng:

- Vừa rồi chỉ là bất ngờ, các ngươi yên tâm, lần này ta thật sự không dùng kiếm.

Cứ như vậy lại phát huy năng lực trào phúng và tài ăn nói không gì sánh kịp của hắn, cuối cùng lại thành công dẫn một đám vong linh đi ra.

Không có gì lăn tăn, cuối cùng đám vong linh này đều chết dưới Thái A Kiếm.

Đến từ võ sĩ quân đoàn vong linh, điểm nộ khí +9+9+9...

Tổ An xấu hổ cười nói:

- Vừa rồi là lần cuối cùng, lần cuối cùng, phản ứng bản năng mà thôi, yên tâm, lần này ta sẽ ném kiếm ra xa một chút, tuyệt đối sẽ không dùng nữa.

Đến từ võ sĩ quân đoàn vong linh, điểm nộ khí +9+9+9...

Lão tử tin ngươi mới là lạ!

Không đúng, nhân loại này còn xấu xa hơn quỷ!

Lần này bất kể hắn cưỡng bức dụ dỗ thế nào, những vong linh đó vẫn sống chết không chịu ra.

Rơi vào đường cùng Tổ An đành phải vẫy gọi kiếm về:

- Hoàng hậu tỷ tỷ, chúng không muốn ra, hiện tại chúng ta độ phải làm gì.

Mị Ly cảm khái nói:

- Chắc là bị trình độ vô sỉ của ngươi khiến cho sợ rồi.

Sở Sơ Nhan, Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh không hẹn mà cùng gật đầu, lần đầu đứng cùng chiến tuyến với nàng ta.

Tổ An:

- Hiện tại rốt cuộc nên làm gì, cho dù chúng nguyện ý đi lên, dựa vào ta từng bước tinh lọc, phải tới năm nào tháng nào mới xong.

Trong lòng Tổ An còn thầm bổ sung một câu, huống chi bị lừa hai lần, sao chúng lại dễ dàng ngoi lên bờ nữa.

- Ngươi đi lấy mũ giáp, trường thương bên kia lại đây.

Mị Ly vừa dứt lời, Thái A Kiếm tự động chỉ về phía một phương hướng.

Tổ An theo bản năng chạy tới, nhặt mũ giáp, trường thương ở cạnh tường lên:

- Đây là của Chương Hàm!

Trong lòng cũng lờ mờ đoán được ý đồ của đối phương, cầm hai trang bị chạy tới bên đầm nước.

Lúc này hư ảnh của Mị Ly chậm rãi từ trong Thái A Kiếm dâng lên, lại khôi phục loại uy nghiêm mẫu nghi thiên hạ khi vừa nhìn thấy nàng ta:

- Bản cung chính là hoàng hậu Đại Tần Mị Ly, trong các ngươi nói không chừng có một số người lúc sinh tiền còn từng thấy ta.

Bình Luận (0)
Comment