Tổ An lại nhìn về phía bạn học nam ở bên kia rồi bổ sung một câu:
- Thật sự đừng nhìn lén, đây là ta muốn tốt cho các ngươi thôi, đặc biệt là các đồng bào nam.
Hắn không nói còn đỡ, vừa nói như vậy những người đó ngược lại sinh ra lòng hiếu kỳ, chẳng lẽ hắn có thứ gì không dám cho người ta biết, mới cố ý phô trương thanh thế như vậy sao?
Đoạn thời gian này đều bị người này khiến cho bực mình, đặc biệt là Hồng Tinh Ứng vốn cực kỳ ghét hắn, chỉ mong phát hiện ra hắn có bệnh không tiện nói ra gì đó để tuyên truyền khắp nơi một phen.
Cho nên tìm cơ hội dùng lý do đi vệ sinh, thầm đi theo, có người đi đầu, những người còn lại ra hiệu cho nhau, đều đi theo.
Chạy tích cực nhất chính là Phan Long Phó Phượng, lúc trước Ngô Tình bị bắt nạt, bọn họ đã sớm muốn tìm cớ giúp nàng ta xả giận.
Hành động lén lút của Một đám người khiến Tạ Tú Tạ Tú cũng hiếu kỳ, nhưng hắn tự trọng thân phận, thật sự không trơ mặt đi theo được.
Vừa hay nhìn thấy Hồng Tinh Ứng trở về, kỳ quái là cả người hắn nhìn có chút thất hồn lạc phách.
- Rốt cuộc là tình huống gì thế?
Cho dù hai người không có giao tình gì, Tạ Tú vẫn không nhịn được mà ghé tới hỏi.
Hồng Tinh Ứng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn hơn là khóc:
- Tạ công tử tự mình đi xem sẽ biết.
Tạ Tú nhướng mày, thầm nghĩ vì sao người này lại có biểu cảm như ăn phải cứt thế?
Ngay sau đó hắn lại nhìn thấy Phan Long Phó Phượng cũng trở lại, sắc mặt hai người tái nhợt, giống như phải chịu kinh hãi cực lớn.
Lần này Tạ Tú không nén được tò mò trong lòng, cũng lặng lẽ đi theo.
Rất nhanh hắn cuối cùng cũng biết được vì sao đám người Hồng Tinh Ứng lại có biểu cảm như vậy, chỉ thấy Tổ An đang thay quần áo dưới một một thân cây, trực tiếp cởi xuống quần áo đã rách bươm lúc trước, lộ ra thân thể dương cương to lớn.
Tạ Tú cũng không cảm thấy có gì lạ, hắn biết rất nhiều nữ nhân kỳ thật cũng không thích loại cơ bắp cường tráng này, ngược lại thích loại cao gầy thanh tú như vậy, cho nên cũng không cảm thấy ghen tị.
Cho tới khi ánh mắt của hắn hướng xuống dưới, sau đó cả người chấn động.
- Sao có thể như vậy được!
Hắn theo bản năng dụi dụi mắt, chỉ tưởng là mình hoa mắt.
Có điều khi nhìn lại cả người hắn lập tức trầm mặc, hắn cuối cùng cũng biết vì sao vừa rồi những người đó lại có biểu cảm kỳ quái như vậy.
Không kìm lòng được lấy cánh tay mình đo một chút, cả người Tạ Tú lập tức trở nên hậm hực.
Người này tuyệt đối là cố ý!
Người bình thường thay quần áo khẳng định là mặc quần trước rồi mới mặc áo, nhưng người này không ngờ là mặc áo trước, hơn nữa toàn bộ quá trình rất chậm rãi, không ngừng lúc ẩn lúc hiện.
Cầm thú!
Tạ Tú đánh giá như vậy, lại liên tưởng đến lúc trước Tổ An còn cố ý nói bảo bọn họ đừng nhìn lén, sao còn chưa hiểu hắn là cố ý đào hố to chờ chúng ta nhảy vào.
Lại nói bên kia những nữ sinh đó chú ý thấy những nam nhân này lục tục trở lại, ai nấy sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, không khỏi tâm sinh tò mò.
Ngô Tình không có tâm cơ gì, trực tiếp mở miệng hỏi Phó Phượng Phan Long Phó Phượng:
- Các ngươi làm sao thế? Ai nấy đều là biểu cảm giống như gặp quỷ vậy.
- Còn đáng sợ hơn là gặp quỷ!
Phan Long Phó Phượng cười khổ đáp.
- Rốt cuộc là làm sao vậy, đừng thừa nước đục thả câu.
Ngô Tình bực mình nói.
Thường ngày Phan Long Phó Phượng đối với nàng ta luôn là nói gì nghe nấy, nhưng lần này không hẹn mà cùng lắc đầu, cự tuyệt trả lời.
Đùa gì thế, việc này sao có thể nói ra được!
Chúng ta không cần sĩ diện nữa sao?
Những học sinh nữ khác cũng hỏi bạn học nam quen biết về vấn đề bên trong, thường ngày ở trong trường học không ai phục ai, các nam sinh luôn nhìn nhau không vừa mắt, lần này không ngờ lại phá lệ thống nhất trận tuyến, không có một ai tiết lộ mảy may.
Nhìn thấy Tạ Tú lúc trước lạnh lùng phiêu dật đi vào, sau khi đi ra cũng thất hồn lạc phách.
Bùi Miên Mạn không nhịn được hỏi:
- Tú Nhi, rốt cuộc là làm sao vậy, ai nấy đều có biểu cảm như bị chơi hỏng rồi vậy?
Nàng ta vốn cũng thuộc về phe phái Tề vương, thường ngày có lui tới thường xuyên với Tạ gia, quan hệ với tỷ tỷ Tạ Đạo Uẩn của hắn cũng rất tốt, bởi vậy không quá câu thúc với hắn.
Tạ Tú gian nan cười nói:
- Không có gì, chỉ là cảm khái thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân thôi.
Sau khi nói mấy câu không biểu đạt rõ ràng, hắn cũng không có tâm tình nói chuyện với người khác nữa, cũng chạy đi tìm một gốc đại thụ ngồi xuống, đồng tử giãn to, bộ dạng ngỡ ngàng.
- Những nam nhân này rốt cuộc là làm sao vậy?
Bùi Miên Mạn không nhịn được nhìn về phía Sở Sơ Nhan.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ:
- Sao ta biết được, hay là đến lúc đó ngươi tự hỏi A Tổ đi.
- Cũng được.
Bùi Miên Mạn mỉm cười.
Cách đó không xa những nam nhân kia thấy bộ dạng thân mật thì thầm to nhỏ của hai nàng, đều bừng tỉnh đại ngộ, rất nhiều chuyện khó hiểu lúc trước đều có đáp án.
Chẳng trách Sở Sơ Nhan cao cao tại thượng lại chọn một tên phế vật không có bản sự gì như vậy làm chồng, lúc ban đầu mọi người đều cho rằng tên gia hỏa đó không có sở trường gì, nhưng sở trường chân chính của hắn thì người ngoài làm sao mà biết được.
Chẳng trách Tổ An bình thường không có gì đặc biệt lại có thể được nhiều mỹ nữ tuyệt sắc ưu ái như vậy, thì ra là dựa vào cái đó, nam nhân như vậy có nữ nhân nào mà không thương.
Chẳng trách những mỹ nữ tuyệt sắc thường ngày tâm cao khí ngạo này ai nấy đều tương kính như tân, quan hệ riêng tư còn tốt như vậy, dẫu sao hàng khoa trương như thế, tuyệt không phải một người có thể chịu được, thường ngày bọn họ khẳng định là phải hợp tác cùng nhau.