Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 433 - Chương 433: Miệng Này Của Ta Mở Quá Sáng Rồi (2)

Chương 433: Miệng Này Của Ta Mở Quá Sáng Rồi (2) Chương 433: Miệng Này Của Ta Mở Quá Sáng Rồi (2)

Tổ An thì kiếm thừa cơ phóng tới bụng nó, có câu đánh rắn phải đánh giập đầu, rắn này có trâu bò tới mấy mà bị Thái A Kiếm đâm trúng chỗ tấc thì cũng không sống được.

Ai ngờ vừa xông tới một nửa thì trong lòng hắn giật thót, vừa rồi theo bản năng lại sử dụng Quỳ Hoa Ảo Ảnh, nhưng thân thể hắn sớm đã khôi phục dương cương, thế cho nên nửa đường bỗng nhiên khí huyết nhộn nhạo, thân hình đình trệ một lát.

Chính là trong chớp mắt này, đuôi của cự mãng đó trực tiếp quét tới, đối với loại rắn mà nói, kỳ thật không quá cần mắt cũng có thể cảm giác được tất cả chung quanh.

Tổ An vội vàng giơ ngang kiếm trước người, chỉ cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, cả người bay ngược ra sau, lăn đi mấy chục trượng.

- A Tổ, ngươi sao rồi?

Kiều Tuyết Doanh lo lắng, cự lực như vậy đừng nói là đối với võ giả Tam phẩm, cho dù là đối với người tu hành Tứ phẩm mà nói cũng khó có thể thừa nhận, dẫu sao hung thú cùng cấp bậc cường đại hơn người tu hành nhân loại cũng là thường thức.

Nhưng cảnh tượng gãy xương đứt gân trong tưởng tượng không xuất hiện, chỉ thấy Tổ An từ dưới đất, cả người giống không làm sao.

Đừng nói là Kiều Tuyết Doanh cảm thấy kỳ quái, ngay cả bản thân Tổ An cũng vậy, phải biết rằng lực đạo như vậy theo lý thuyết thì hắn căn bản là không thể chịu được, nhưng hắn phát hiện khí lực của mình không ngờ lại hơn trước gấp mấy lần.

Hắn vội vàng xem xét pháp trận trong cơ thể, ngạc nhiên phát hiện pháp trận thứ bảy và thứ tám không ngờ đều đầy rồi!

Phải biết rằng lúc trước hắn chỉ lấp đầy sáu pháp trận mà thôi, mỗi một pháp trận về sau Nguyên Khí Quả cần lại càng nhiều.

Pháp trận thứ sáu cần 610 trái Nguyên Khí Quả, pháp trận thứ bảy thì cần 987 trái, pháp trận thứ tám lại cần 1597 trái!

Lúc trước muốn lấp đầy những pháp trận đó cũng mệt sống chết mệt, chỉ pháp trận thứ bảy đã cần số Nguyên Khí Quả bằng tổng sáu pháp trận trước, càng đừng nói là pháp trận thứ tám.

Vậy đầy từ lúc nào thế?

Hắn nhớ lại một chút, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước vì cứu Kiều Tuyết Doanh, bị Mị Ly đánh tới gần chết vô số lần, chính là dựa vào Phú Bà Khoái Nhạc Cầu để kiên trì, bị thương nặng hơn bất kỳ lần nào trước kia rất nhiều.

Hắn cũng không nhớ rõ mình là bao nhiêu lần từ trong vũng máu đứng lên, chắc chính là khi đó không ngừng trọng thương, trọng thương rồi trọng thương, phát huy tác dụng bị đánh thì có thể thăng cấp của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.

Nữ nhân Mị Ly này xuống tay đúng là rất mẹ nó ác!

Hiện tại nhớ lại vẫn còn thấy sợ, may mà có Phú Bà Khoái Nhạc Cầu chống đỡ, chỉ tiếc lần sử dụng cuối cùng này cũng dùng hết rồi, sau này còn gặp loại tình hình đó thì lphải àm thế nào.

Lúc này Xích Lân Cự Mãng lại lao về phía hắn, lần này Tổ An không sử dụng Quỳ Hoa Ảo Ảnh nữa, mà là thuần túy dùng lực lượng thân thể tránh sang bên.

Tốc độ cực nhanh khiến hắn tâm sinh nghi hoặc, cho dù hiện giờ đã là Tam phẩm cấp tám, tốc độ và lực lượng này cũng quá khoa trương rồi, còn nhanh hơn cả Ngũ phẩm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Đồ ngu, Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh không chỉ có thể gia tốc sự khôi phục của ngươi, còn có thể thối luyện thân thể của ngươi, mang đến cho ngươi sự gia tăng lực lượng cực lớn, hiện giờ ngươi sớm đã thoát thai hoán cốt, bất kể là lực lượng hay là tốc độ đều hơn xa người thường.

- Lại thêm ngươi tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, hiệu quả của hai thần công gia tăng, hiện giờ lực lượng tốc độ của ngươi không thể dùng cấp bậc để nhận định, đã gần tương đương với Tứ phẩm đỉnh phong, so sánh với một số Ngũ phẩm yếu đuối thì cũng chưa chắc đã thua.

Thanh âm của Mị Ly bỗng nhiên vang lên trong đầu hắn.

- Ngươi tỉnh rồi à?

Tổ An vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, tu vi của đối phương cực cao, phán đoán của nàng ta tất nhiên là không sai được.

Phải biết rằng trước kia hắn phải tiến vào trạng thái trọng thương mới kích phát được công năng bạo phát của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, mới có thể miễn cưỡng đạt tới trình độ này. Hiện giờ ở trạng thái bình thường cũng dễ dàng đạt tới.

- Hừ, cảm nhận được ngươi có nguy hiểm, bản cung làm sao còn ngủ được, ta không muốn chết theo ngươi một cách không minh bạch. Vốn tưởng rằng ngươi gặp phải lão yêu quái ngàn năm gì, kết quả chỉ là là một con rắn nhỏ rác rưởi đã khiến ngươi biến thành như vậy.

Trong thanh âm của Mị Ly tràn ngập khinh thường.

- Con rắn nhỏ?

Nhìn cái hông còn to hơn thùng nước của cự mãng cách đó không xa, Tổ An không biết nói gì, có điều nghĩ lại một chút, hung thú Tứ phẩm đích xác sẽ không được trình độ như nàng ta để vào mắt.

Đúng lúc này, Xích Lân Cự Mãng lại đánh tới, hiện giờ Tổ An đã dần dần thích ứng với lực lượng của thân thể, tìm đúng một cơ hội triệu hồi ra Tất Tử Chủy Thủ cắm xuống người nó.

Từng đợt phù văn màu đen lan ra xung quanh miệng vết thương, sau đó cả người Xích Lân Cự Mãng run lên, nặng nề ngã xuống đất, không còn nửa phần sinh cơ.

- Chủy thủ này của ngươi cũng thú vị đấy.

Mị Ly ồ một tiếng.

- Sau này có rảnh thì để ta xem một chút, giờ ngủ đã, không ngờ lại bị loại mặt hàng này làm tỉnh, hừ!

Rất nhanh liền không có thanh âm, Tổ An thầm dè bỉu, nữ nhân này đúng là xuất quỷ nhập thần, có đôi khi cũng không biết nàng ta là ngủ thật hay ngủ vờ.

Có điều hiện giờ hắn cũng không rảnh để ý những cái này, vội vàng chạy tới chỗ Kiều Tuyết Doanh.

Kiều Tuyết Doanh thấy hắn giết chết cự mãng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cả người không chống đỡ được nữa, ngã quỵ xuống, vừa hay được hắn đỡ lấy.

- Mặc quần áo... Cho ta.

Không biết là do thẹn thùng hay là gì, da thịt giống như mỡ dê của Kiều Tuyết Doanh lúc trước hiện giờ lại là một mảng đỏ bừng, giống như bị nước hoa hồng bôi loạn lên.

Bình Luận (0)
Comment