Tổ An sửng sốt:
- Vì sao dao động thời gian lại lớn như vậy?
Trong giọng nói của Mị Ly có thêm nét cười cổ quái:
- Lắm lời, ngươi một đêm bảy lần và mấy ngày một lần, hiệu quả trị liệu đương nhiên là khác rồi.
Tổ An:
- ...
- Phương pháp cứu trị này không khỏi quá ly kỳ.
- Đừng giả vờ nữa, ta biết hiện tại trong lòng ngươi đang cười tới nở hoa rồi.
Tiếng cười lạnh của Mị Ly truyền đến, trực tiếp vạch trần tiểu tâm tư của hắn.
Mặt Tổ An nóng lên:
- Ta tất nhiên là cao hứng rồi, nhưng Sơ Nhan chưa chắc đã nguyện ý như vậy, không, với tính tình của nàng ta nhất định sẽ cự tuyệt.
- Giờ là lúc nào rồi ngươi còn quan tâm tới những cái này?
Mị Ly tức giận nói.
Tổ An nghiêm mặt đáp:
- Có được thân thể thì dễ, muốn có trái tim mới khó, ta hy vọng sau này nàng ta sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận ta, chứ không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như bây giờ.
Hắn cũng có chút khinh bỉ bản thân mình, nói đến cùng là thân thể đã có được rồi, mới bức thiết có được trái tim hơn.
- Ngươi muốn trái tim nàng ta để làm gì?
Mị Ly khinh thường nói.
- Chỉ cần thân thể nàng ta đã quen tiếp nhận ngươi rồi, tâm nàng ta sớm muộn gì cũng là của ngươi, người trẻ tuổi chính là không rõ một đạo lý, tình yêu là làm ra.
Tổ An:
- ...
Tỷ tỷ ngươi đang lái xe à?
- Hoàng hậu tỷ tỷ, vừa rồi ngươi nhắc tới phương pháp đơn giản nhất là cái này, như vậy hiển nhiên còn có phương pháp không đơn giản, không biết đó là gì?
Trong Thái A Kiếm, sắc mặt Mị Ly âm tình bất định:
- Hừ, cũng không biết ngươi là ngu thật hay là ngu giả, rõ ràng thường ngày giống tiểu sắc quỷ, kết quả trong xương tủy không ngờ vẫn là chính nhân quân tử? Thôi thôi, ngươi hãy nghe cho kỹ, phương pháp khó là như vầy...
Lúc này Sở Hoàn Chiêu cản lại Tần Vãn Như đang xung động:
- Mẹ, ngươi lại nữa rồi, lúc trước tỷ tỷ đã nói là không liên quan tới hắn mà.
- Câm miệng, lớn rồi thì khửu tay chìa ra ngoài à, hắn là gì của ngươi? Có quan trọng bằng tỷ tỷ ngươi không? Có quan trọng bằng mẹ không?
Tần Vãn Như nổi giận nói.
Sở Hoàn Chiêu bĩu môi:
- Ta không phải có ý đó.
- Được rồi!
Sở Trung Thiên cũng có chút bực mình, quay đầu hỏi Bao Hữu Lộ.
- Bao tiên sinh, thật sự không có biện pháp khác ư?
Bao Hữu Lộ lắc đầu:
- Lão phu tài sơ học thiển, quả thật không có cách khác, có lẽ Kỷ thần y có biện pháp nào đó, ta thấy hy vọng cũng không lớn, hơn nữa nghe nói hắn trong mấy ngày gần đây không ở Minh Nguyệt Thành, mà là đến quận bên cạnh rồi.
- Ta lập tức đi tìm hắn về!
Sở Trung Thiên vội vàng nói.
Tần Vãn Như lại bảo:
- Hay là để ta đi cho, quan hệ của ngươi và hắn xưa nay không tốt lắm.
- Thế sao được.
Sở Trung Thiên lập tức quýnh lên, để thê tử xinh đẹp của mình đi tìm tên gia hỏa háo sắc đó, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp à?
Huống chi năm xưa Kỷ Đăng Đồ còn từng theo đuổi Tần Vãn Như!
Đúng lúc này, trong phòng vang lên một thanh âm:
- Ta có biện pháp chữa khỏi cho nàng ta.
Bao Hữu Lộ quay đầu lại nhìn, thấy là Tổ An nói, trên mặt lập tức hiện ra vẻ không vui, vừa rồi hắn nói là không thể trị được, ngươi lại ra nói mình có thể trị, vậy để ta ở đâu?
Huống hồ chuyện về cô gia này hắn cũng có nghe nói tới, trước giờ chưa từng nghe qua hắn biết y thuật gì cả.
Bao Hữu Lộ mỉm cười:
- Thì ra cô gia cũng biết Kỳ Hoàng Thuật, vẫn chưa thỉnh giáo là học từ vị thần y nào?
Cho dù đang cười, nhưng vẻ trào phúng trong giọng nói lại lộ rõ.
Tổ An lắc đầu:
- Ta không có sư phụ thần y gì cả.
Đúng lúc này, trong đầu truyền đến tiếng chất vấn lạnh lùng của Mị Ly:
- Ta thì là gì?
- Ngươi là Hoàng hậu tỷ tỷ xinh đẹp của ta, chứ không phải sư phụ ta.
Tổ An thầm đáp lại.
- Thế còn được.
Mị Ly hừ một tiếng, cho dù không nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc này, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được nàng ta đang nhếch mép.
Tần Vãn Nhưở bên cạnh nghe thấy hắn bỗng nhiên thốt ra một câu, vốn có chút bất mãn, tưởng rằng hắn thực sự có năng lực gì, dẫu sao lúc trước hình như hắn từng nói có sư phụ thần bí.
Kết quả nghe thấy hắn phủ nhận, liền không nhịn được nữa:
- Đã không biết thì đừng có giả vờ biết, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta. Lão gia, ngươi mau tới quận bên cạnh tìm Kỷ Đăng Đồ đi, bất kể là dùng biện pháp gì, cũng phải mời được hắn về.
Sở Trung Thiên trầm giọng nói:
- Yên tâm, chuyện liên quan tới an nguy của nữ nhi, cho dù ta vứt bỏ cái mặt già này cũng phải mời hắn về, ở trong nhà làm phiền phu nhân!
Sau khi nói xong cũng không dừng lại, trực tiếp bay ra ngoài cửa, rất nhanh liền biến mất trong trời đêm.
Tổ An nhún vai, cũng xoay người đi ra ngoài, Tần Vãn Như nhìn hắn một cái, nhướng mày, có điều sự chú ý rất nhanh liền trở về trên người nữ nhi.
- Sao lại đi ra?
Bên tai truyền đến thanh âm nghi hoặc của Mị Ly.
Tổ An đáp:
- Ta ở lại nơi này có nói nhiều tới mấy cũng vô dụng, Tần Vãn Như sẽ không tin ta, việc gì phải tự tìm mất mặt.
- Không cứu lão bà của ngươi à?
Thanh âm của Mị Ly tràn ngập trêu tức.
Tổ An trầm giọng nói:
- Vẫn phải nghĩ phương pháp khác.
Đúng lúc này một bóng hình xinh đẹp đuổi tới:
- Tỷ phu chờ một chút!
Tổ An quay đầu lại nhìn, phát hiện người chạy ra theo là Sở Hoàn Chiêu, biểu cảm không khỏi trở nên nhu hòa:
- Tiểu Chiêu, là ngươi à.
Sở Hoàn Chiêu nhìn hắn:
- Ngươi thật sự có biện pháp cứu tỷ tỷ của ta sao?
Cho dù lúc trước vẫn còn chiến tranh lạnh với hắn, nhưng so sánh với an nguy của tỷ tỷ, những cái này có tính là gì.