- Câm cái miệng của ngươi lại đi, về phòng.
Tổ An nói, chuyện Sở Sơ Nhan lâm nguy là tuyệt mật của Sở gia, chỉ có một ít người biết.
Nếu lan truyền ra để gia tộc khác biết, Sở gia đối với Sở gia sẽ rất lớn, mà Thành Thủ Bình này có tiếng là miệng không chắc, nào dám cho hắn biết.
- Tuân mệnh!
Thành Thủ Bình không hề chán nản, vươn tay ra làm động tác kéo khóa miệng, sau đó hớt hải chạy về phòng mình.
Trên khuôn mặt vốn ngưng trọng lo lắng của Sở Hoàn Chiêu cuối cùngcũng có thêm nụ cười:
- Thư đồng này của ngươi đúng là thú vị.
Tổ An cũng có chút bất ngờ lần này hắn lại nghe lời như vậy:
- Chắc là bị cuộc sống đánh đau nhiều lần, hiện tại cuối cùng cũng khôn ra chút rồi.
Hai người vội vàng tới khuê phòng của Sở Sơ Nhan, ven đường có thị vệ chuẩn bị ngăn cản, đợi sau khi thấy rõ Hoàn Chiêu thì liền cho đi.
Trong lòng Tổ An rất khó chịu, làm gì thế, ta đường đường là cô gia của Sở gia, thăm lão bà của mình, không ngờ cũng không thể đi qua à.
Rất nhanh liền đi tới khuê phòng của Sở Sơ Nhan, hắn phát hiện trong phòng đã không có người khác, ngay cả nha hoàn cũng không có, chỉ có Tần Vãn Như cứ xụi lơ nằm cạnh giường, giống như đang ngủ say, thân hình thành thục đẫy đà hơn muội Sở Sơ Nhan tỷ rất nhiều, lại không hề có sự rườm rà dư thừa.
Nhìn đường cong của thân thể mạn diệu động lòng người đó, Tổ An không thể không thừa nhận, bộ dạng của nữ nhân này đúng là không tồi, đáng tiếc lại có một cái miệng như vậy, giống hệt Tuyết Nhi lúc trước.
Tổ An thầm nghĩ nha đầu Tiểu Chiêu này đúng là to gan, để nàng ta hôn mê một mình ở đây, không sợ bị người ta nhặt thây à.
- Bao đại phu đó đâu rồi?
Tổ An thu hồi ánh mắt, quan sát chung quanh một chút.
- Ta đuổi hắn đi rồi, đã không biết trị liệu cho tỷ tỷ, ở lại nơi này cũng lãng phí thời gian.
Sở Hoàn Chiêu hừ một tiếng.
Tổ An hoài nghi:
- Thật sự không phải là vì lo lắng bị hắn nhìn thấu ngươi bỏ thuốc à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ:
- Cũng có một nguyên nhân đó, ôi chao, ngươi đừng quan tâm những chi tiết này nữa, mau đi chữa bệnh cho tỷ tỷ đi.
Đúng lúc này trong màn truyền đến thanh âm yếu ớt của Sở Sơ Nhan:
- Tiểu Chiêu, là ngươi sao?
Sở Hoàn Chiêu vội vàng chạy tới vén màn lên, hiện tại không có người ngoài, tất nhiên không cần đề phòng ai:
- Tỷ tỷ, là ta đây.
Theo màn được mở ra, một cỗ hàn khí phả vào mặt, Sở Sơ Nhan mặt tái nhợt nằm trên giường.
Đợi nhìn thấy Tổ An, trên gương mặt của Sở Sơ Nhan có thêm một tia huyết sắc:
- Ngươi... Cũng tới à?
Tổ An ừ một tiếng:
- Ngươi đừng lo lắng, ta có thể cứu ngươi.
Sở Sơ Nhan khẽ lắc đầu:
- Tự ta biết rõ tình huống của mình, ài, sớm biết thế này, lúc trước không nên lãng phí Vô Tung Huyễn Liên ở trên người ta, nếu ngươi ăn vào hiện tại có lẽ đã là Ngũ phẩm rồi.
Tổ An ngồi xuống đầu giường, nhẹ nhàng vén tóc mai cho nàng ta:
- Yên tâm đi, ở trong bí cảnh ngươi bị thương nặng như vậy ta còn cứu được, lần này cũng không làm khó được ta đâu.
Sở Hoàn Chiêu ở bên cạnh giật mình, nàng ta biết tính tình của tỷ tỷ, không ngờ để một nam tử có hành động vô cùng thân thiết như vậy mà không có phản ứng gì, phải chăng giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Sở Sơ Nhan thì nghĩ tới tình hình đối phương ở trong bí cảnh cứu mình, tim đập thình thịch, thế là tác động tới thương trong cơ thể, không nhịn được mà ho khan.
Tổ An vội vàng đỡ nàng ta dậy, đồng thời vỗ nhẹ lưng nàng ta.
Oa!
Sở Sơ Nhan lại phun ra một ngụm máu nhỏ, bên trong xen lẫn mấy hạt băng, cho dù là nhiệt độ của máu cũng không thể làm tan chúng, trong không khí có hàn khí nhè nhẹ bốc lên.
Sở Hoàn Chiêu tỷ muội tình thâm, nhìn thấy nàng ta như vậy mắt lập tức đỏ lên:
- Tỷ tỷ.
- Ta không sao, kỳ thật loại tình huống này trước kia đã có rồi.
Sở Sơ Nhan miễn cưỡng cười cười, bỗng nhiên tầm mắt chú ý thấy Tần Vãn Như nằm ở bên cạnh, không khỏi hoảng sợ,
- Mẹ làm sao vậy?
Sở Hoàn Chiêu lau nước mắt, có chút ngượng ngùng nói:
- Cái này... Bởi vì bất kể ta nói thế nào mẫu thân cũng không cho tỷ phu tới cứu ngươi, cho nên ta liền... Ta đánh thuốc mê nàng ta.
- Đánh thuốc mê?
Sở Sơ Nhan lập tức ngồi ngay ngắn lại, ho khan kịch liệt.
Sở Hoàn Chiêu cũng rất ủy khuất:
- Ta còn có thể làm gì nữa chứ, nàng ta có thế nào cũng không nghe khuyên bảo.
Sở Sơ Nhan:
- ..
Nàng ta nhìn muội muội với vẻ đầy phức tạp:
- Vì sao ngươi lại tin tưởng hắn có thể cứu ta, thậm chí không tiếc... Mẹ ruột.
Sở Hoàn Chiêu cắn cắn môi:
- Ta thấy đám người các ngươi đều hiểu lầm hắn, ta tin hắn nói có biện pháp cứu ngươi thì tất nhiên là có biện pháp, ngươi cũng phải tin tưởng hắn.
Trong lòng Tổ An rất cảm động, tiểu di tử quả nhiên là tri kỷ, có ngươi ở đây, Sở gia này mới lộ ra còn cô quạnh như vậy nữa.
Nhìn thấy bộ dạng kích động của muội muội, Sở Sơ Nhan thở dài một hơi:
- Hắn chắc có biện pháp... Có điều các ngươi đỡ mẹ tới giường bên kia nằm đi, đẻ nàng ta nằm như vậy còn ra thể thống gì.
Sở Hoàn Chiêu đẩy Tổ An:
- Tỷ phu, giao cho ngươi.
Thân thể nàng ta nhỏ thó, đi bế Tần Vãn Như không nổi.
Tổ An vốn định nói không thích hợp, nhưng thấy Sở Sơ Nhan cũng không có ý kiến gì, hai tỷ muội ở đó không biết nói thầm cái gì.
Hắn đành phải đỡ Tần Vãn Như nằm ngất cạnh giường dậy, một tay vòng qua thân thể nàng ta, một tay nâng chân nàng ta rồi ôm lên.
Bởi vì không có ý thức, khó bế hơn bế người tỉnh táo rất nhiều, có điều đây là đó là một thế giới tu hành, hiện giờ khí lực của Tổ An lại hơn xa người thường, chút khó khăn này có thể coi như không có.