Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 469 - Chương 469: Ta Bình Thương Không Biết Cười (2)

Chương 469: Ta Bình Thương Không Biết Cười (2) Chương 469: Ta Bình Thương Không Biết Cười (2)

Mị Ly cao ngạo lạnh lùng hừ một tiếng:

- Bản cung không biết đã kiến thức qua bao nhiêu gió nổi mây phun, sao có thể bởi vì một câu tùy tiện của ngươi mà bật cười.

Đùa gì thế, Hoàng hậu của một quốc gia đều được huấn luyện từ nhỏ, mặt không biểu tình là cơ bản nhất, nếu không đối mặt với triều thần, đột nhiên cười to, vậy chẳng phải là làm mất mặt mũi hoàng gia à.

Tổ An thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói chuyện Quỳ Hoa Ảo Ảnh với nàng ta, đồng thời nói chuyện lúc trước nơi đó bị phong ấn.

Mị Ly nghe mà môi hồng khẽ nhếch, ánh mắt cổ quái quét tới quét lui trên mặt và trên đùi hắn, cuối cùng thì cười ra tiếng.

Tổ An toát mồ hôi:

- Ngươi nói ngươi tuyệt đối sẽ không cười mà!

Nhìn thấy bộ dạng giống như trẻ con bị bắt nạt của hắn, nụ cười trên mặt Mị Ly càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng thậm chí cười tới run cả người.

Tổ An:

- ...

Mị Ly cố nhịn cười:

- Ngại quá, bình thường ta sẽ không cười, trừ khi không nhịn được...

Còn chưa nói hết nàng ta lại bật cười.

Tổ An thẹn quá hóa giận:

- Cười đi cười đi, ngươi cứ cười đi, cười tới chết luôn đi.

Một lúc sau, Mị Ly mới bình thường lại:

- Thật sự không ngờ tên gia hỏa ngươi còn có quá khứ bi thương như vậy.

Tổ An quay đầu đi:

- Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa.

Mị Ly nhẹ nhàng nói:

- Đừng nhỏ mọn như vậy, nói ra thứ khiến ngươi không vui, vừa khai thông tâm lý tích tụ của ngươi, lại khiến bản cung cũng vui, nhìn thế nào cũng là có lời.

Tổ An:

- ...

Nữ nhân này rất có nghề giậu đổ bìm leo, nếu không phải cố kỵ không đánh lại nàng ta, lúc này khẳng định đã sớm đè nàng ta xuống đất mà tét đít rồi.

- Chẳng trách những người đó biết ngươi đưa Vô Tung Huyễn Liên cho Sở Sơ Nhan, lại có biểu cảm như vậy, thì ra đó là thuốc để ngươi giải phong.

Mị Ly vươn ngón tay thon dài ra, móng tay bên trên giống như phết nước tiên, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.

- Tên gia hỏa ngươi vì nữ nhân, đúng là hết mình.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ trên cằm truyền đến, Tổ An sửng sốt:

- Ngươi không phải là thể linh hồn ư, vì sao lại có xúc cảm?

Mị Ly rút tay về:

- Hừ, trạng thái hiện tại của ta nên gọi là thể bán hồn, xen giữa hư ảo và thực thể, chỉ cần ta muốn thì đương nhiên là có xúc cảm rồi.

Tổ An sửng sốt,vậy chẳng phải là có thể làm một số việc muốn làm ư?

Bốp.

Thái A Kiếm lại không ngừng run rẩy.

Tổ An thì ôm lòng bàn tay hít một hơi lạnh:

- Ngươi làm gì thế?

- Ai bảo ngươi đầu óc toàn là tư tưởng xấu xa.

Mị Ly hừ một tiếng.

Tổ An lập tức nhảy lên, chỉ vào nàng ta kêu lên:

- Còn nói ngươi không thể đọc suy nghĩ của ta!

Mị Ly lườm hắn một cái:

- Muối mà bản cung từng nếm còn nhiều hơn gạo ngươi từng ăn, ngươi trẻ tuổi như vậy thì có được lòng dạ gì, ta liếc một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của ngươi rồi.

Tổ An nghi hoặc nói:

- Vậy vì sao ngươi có thể trực tiếp nói chuyện với ta ở trong đầu?

Mị Ly thản nhiên đáp:

- Đó chỉ là một loại liên hệ thần bí mà Tử Sinh Khế Khoát giúp linh hồn của chúng ta thành lập ra, linh hồn của chúng ta có thể dùng tần suất đặc hữu để trao đổi tự do.

- Ngay cả từ tần suất mà ngươi cũng biết à.

Tổ An trợn trừng mắt.

- Đã nói là linh hồn của chúng ta liên hệ chặt chẽ, rất nhiều từ ngữ ta nói ngươi sẽ tự động chuyển hóa thành hình thức mà ngươi quen thuộc, dễ lý giải nhất.

Mị Ly giải thích.

- Là như vậy ư?

Tổ An nửa tin nửa ngờ.

Mị Ly hiển nhiên không có tâm tư lải nhải với hắn về những cái này, trực tiếp đi vào chính đề:

- Mặc dù tu vi của ngươi thấp, nhưng kiến thức bất phàm, không ngờ có thể phán đoán ra chuẩn xác Quỳ Hoa Ảo Ảnh đó chỉ thích hợp cho hoạn quan sử dụng. Theo lý thuyết thì đừng nói với tu vi này của ngươi, cho dù là cao thủ Bát phẩm cũng chưa chắc có thể tìm thấy nguyên nhân. Chẳng lẽ ngươi đúng là thiên tài trong truyền thuyết?

- Vậy cũng phải, không nhìn ta là ai ư.

Tổ An kiêu ngạo nói, trong lòng lại không ngừng cảm tạ các lộ đại lão như Đông Phương Bất Bại, Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi.

- Ngươi nói cho ta biết chi tiết về lộ tuyến vận hành nguyên khí của Quỳ Hoa Ảo Ảnh, không được bỏ qua một chút nào.

Mị Ly nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

Tổ An gật đầu, cũng không có gì do dự, trực tiếp nói ra Quỳ Hoa Ảo Ảnh.

Sau khi Mị Ly nghe xong liền lâm vào trầm tư, một lúc sau môi hồng hé mở:

- Bộ thân pháp này quả thật rất thần kỳ, chỉ có điều có một số chỗ dường như lầm đường lạc lối,ta sửa lại cho ngươi một chút, dung nhập vào một số đặc điểm công pháp khinh thân của ta, đến lúc đó khi ngươi vận hành, phối hợp các huyệt đạo sẽ thế này thế này...

Nàng ta vừa nói vừa bắt đầu làm mẫu, thân hình múa lượn như chim nhạn.

Tổ An nhìn mà ngây dại, thầm nghĩ Thủy Hoàng Đế đó đúng là nhẫn tâm, không ngờ lại phong ấn một nữ tử như tiên phi này mấy ngàn năm.

- Vừa rồi ngươi có học nghiêm túc hay không thế!

Sau khi Mị Ly làm mẫu xong, bỗng nhiên chú ý thấy ánh mắt thất thần của hắn, không khỏi có chút không vui.

- Đương nhiên là có học nghiêm túc rồi.

Tổ An lập tức đáp.

- Ngươi nhớ được bao nhiêu?

- Gần như tất cả.

- Thật không? Vậy ngươi làm mẫu một lần cho ta xem.

Mị Ly cười lạnh không thôi, vừa rồi người này một mực nhìn chằm chằm mình, nào có phải chuyên tâm học tập? Vừa hay nhân cơ hội này giáo huấn hắn một phen.

- Được!

Tổ An nghe xong liền nhớ lại một chút ở trong lòng, sau đó đột nhiên mở mắt ra, trực tiếp bước ra một bước, trong phòng bỗng nhiên huyễn hóa ra hai thân ảnh của hắn, khí tức của mỗi thân ảnh giống hệt hắn, thiếu chút nữa thì ngay cả chính hắn cũng không phân biệt không được được.

Bình Luận (0)
Comment