Một thanh ấn lên trên cái đầu để hai búi tóc của Thành Thủ Bình, Tổ An đề phòng nói:
- Đừng dựa vào lão tử!
- Ờ!
Thành Thủ Bình có chút ủy khuất đứng qua một bên.
- Cô gia, ngươi không sủng ái ta sao?
Tổ An:
- ...
- Bớt dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta thôi, cô gia ta là trai thẳng.
Tổ An vừa nói sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Tên gia hỏa ngươi không phải là cũng thèm muốn thân thể của bản cô gia chứ?
Thành Thủ Bình cười hì hì nói:
- Chỉ tiếc tiểu nhân không phải thân nữ nhi, bằng không nhất định mỗi ngày sẽ tới làm ấm giường cho cô gia.
Nhìn thấy dáng điệu siểm nịnh của hắn, Tổ An hừ một tiếng:
- Sớm sớm ra ngươi đã tới đây gọi cái gì, giống như là khóc tang vậy, Kỷ Đăng Đồ tới thì liên quan gì tới ta?
Thành Thủ Bình ghé tới, hạ giọng nói:
- Ngài có muốn tới thăm tiểu thư một chút để tỏ vẻ quan tâm không, dẫu sao đại tiểu thư là nữ nhi mà lão gia phu nhân thương yêu nhất, ngài tốt xấu gì cũng phải ra vẻ một chút, nói không chừng tương lai lão gia phu nhân vui vẻ, còn có thể gả cả Nhị tiểu thư cho ngài.
Tổ An không nhịn được mà cảm thán nói:
- Có gia đinh như ngươi đúng là may mắn của Sở gia.
- Cô gia quá khen.
Thành Thủ Bình xoa xoa tay, vẻ mặt hưởng thụ.
Dè bỉu thì dè bỉu, Tổ An cũng nghĩ về tình về lý mình đều nên tới thăm một chút, cho dù hắn biết rõ Sở Sơ Nhan tiếp theo chỉ cần mỗi ngày để hắn châm cứu thì không có gì đáng ngại, nhưng phu phụ Sở thị lại không biết điểm này.
Đặc biệt Tần Vãn Như một mực nhìn ta không vừa mắt, nếu không tới, kiểu gì cũng bị nàng ta mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Tổ An một đường đi tới ngoài viện tử chỗ khuê phòng của Sở Sơ Nhan, trải qua phong ba tối hôm qua, thủ vệ ven đường sâm nghiêm hơn lúc trước rất nhiều.
Đương nhiên viện tử chỗ Sở Sơ Nhan thì không có thủ vệ, hiển nhiên phu phụ Sở thị vẫn không muốn để chuyện của Sở Sơ Nhan lộ ra ngoài.
Xa xa nhìn thấy mấy người vây quanh ở cửa, trong đó có Sở Thiết Sinh, nhị phòng của Sở gia, bộ dạng như châu tròn ngọc sáng, cực kỳ phúc hậu, còn có cả tam phòng Sở Nguyệt Pha.
- Bái kiến Nhị thúc, Tam thúc.
Tổ An chắp tay, cho dù lần trước ở trong từ đường, hai tên này bỏ đá xuống giếng đối với hắn, nhưng lễ tiết ngoài mặt thì vẫn không thể thiếu.
Sở Thiết Sinh không mặn không nhạt ừ một tiếng, nếu so sánh thì Sở Nguyệt Pha vẫn nhiệt tình hơn rất nhiều, trên mặt toàn là nụ cười:
- Tiểu An à...
Hắn còn chưa nói hết, liền bị Tổ An cắt ngang:
- Xin gọi ta là A Tổ.
- Ặc.
Sở Nguyệt Pha sau một thoáng kinh ngạc thì lập tức cũng có phản ứng.
- A Tổ, Sơ Nhan rốt cuộc là làm sao thế? Sao bỗng nhiên lại cần mời Kỷ thần y tới gấp như vậy?
Tổ An giật thót, không ngờ phu phụ Sở thị ngay cả hai người bọn họ cũng giấu, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến mức ăn ngay nói thật:
- Ta cũng không rõ.
- Sao ngươi lại không rõ, các ngươi là vợ chồng mà, hơn nữa vừa từ trong bí cảnh cùng nhau trở về, hoặc nhiều hoặc ít cũng phải biết chút gì đó chứ.
Sở Nguyệt Pha kéo hắn sang một bên, ngay cả Sở Thiết Sinh cũng giỏng tai lắng nghe.
Tổ An còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên cách đó không xa vang lên một thanh âm nhu hòa:
- A Tổ, ngươi đã đến rồi à, mau vào đi.
Mấy người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một mỹ phụ phong tư yểu điệu từ trong viện đi ra, không phải Tần Vãn Như thì là ai.
- Bái kiến phu nhân.
Tổ An có chút thụ sủng nhược kinh, trước giờ chưa từng thấy Tần Vãn Như ôn hoà với hắn như vậy.
Con mắt vốn có chút vô thần của Sở Thiết Sinh ở bên cạnh nhìn thấy thân hình mạn diệu đó của Tần Vãn Như, đột nhiên tỏa ra một chút ánh sáng khác thường, có điều hắn che giấu cũng nhanh, rất tự nhiên đi tới:
- Tẩu tử, rốt cuộc có chuyện gì mà ngay cả chúng ta cũng không cho vào.
- Đúng vậy.
Nguyệt Pha cũng phụ họa.
- Nghe nói thân thể của Sơ Nhan có bệnh nhẹ, chúng ta vội vàng tới thăm, kết quả thị vệ ở cửa không ngờ lại không cho chúng ta tiến vào.
Tần Vãn Như mỉm cười:
- Là ta hạ lệnh không cho người khác vào, dẫu sao Sơ Nhan cũng là nữ nhi gia, có một số bệnh vặt, hai vị thấy cũng không tiện lắm.
Nghe thấy nàng ta nói như vậy, hai người tất nhiên không tiện kiên trì, thế là một người lấy ra một gốc cỏ linh chi ngàn năm, một người lấy ra một nắm linh chi trăm năm:
- Chúng ta cũng không giúp được gì, cầm chút đồ cho nàng ta bồi bổ thân thể.
Tần Vãn Như hơi cúi người, đồng thời đánh mắt cho Tổ An:
- Đa tạ hai vị thúc thúc, A Tổ, còn không mau nhận lấy.
Tổ An phản ứng lại, vội vàng thu lấy lễ vật, cũng thuận tiện nói lời cảm tạ với bọn họ.
- Hai vị thúc thúc trở về đi, Sơ Nhan cũng không có trở ngại gì, huống chi còn có Kỷ thần y ở đây rồi.
Lúc này biểu hiện của Tần Vãn Như cực kỳ đoan trang khôn khéo, ung dung quý phái, khiến người ta như tắm trong gió xuân, quả nhiên không hổ là phu nhân của công tước.
Tổ An thầm dè bỉu, sao thường ngày đối với ta lại là bộ dạng khác?
Tiễn bước hai người xong, Tần Vãn Như dẫn theo Tổ An đi vào viện tử.
Tổ An đi sau lưng nàng ta, nhìn bóng lưng đong đưa, hắn thầm nghĩ tương lai phải bảo Sơ Nhan ăn nhiều một chút, chắc cũng có thể có vị đạo nữ nhân như vậy.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của Tần Vãn Như:
- Vừa rồi ngươi không nói với bọn họ những gì không nên nói chứ?
- Cái gì gọi là lời không nên nói?
Tổ An nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Hô hấp Tần Vãn Như cứng lại, một lúc sau mới nói:
- Ngươi sẽ không ngốc đến mức ngay cả những cái này cũng không biết chứ?