Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 55 - Chương 55: Một Chút Hi Vọng Sống (2)

Chương 55: Một chút hi vọng sống (2) Chương 55: Một chút hi vọng sống (2)

Hộ vệ Ngọc gia nhao nhao trợn mắt nhìn, bất quá trước mắt phát sinh hết thảy quá ma huyễn, để bọn hắn trong lúc nhất thời chưa có lấy lại tinh thần.

- Phi...

Tổ An xem chừng dược tính đã bay hơi không sai biệt lắm, mới đi đến bên cạnh hắn, dùng đao vỗ vỗ gương mặt đối phương.

- Hiện tại các ngươi còn giành được? Vừa rồi là ai muốn băm ta cho chó ăn, là ai kêu muốn khi dễ muội tử Kỷ gia của ta.

Kỷ Tiểu Hi đang chạy tới, nghe hắn xưng hô thân mật, không khỏi hơi đỏ mặt.

Đến từ Bảo Cương, điểm nộ khí +147!

Những năm này hắn uống chén rượu lớn ăn miếng thịt bự, chưa từng có người dám cầm đao đập mặt hắn như vậy.

- Vừa rồi chúng ta có mắt không biết Thái Sơn, mong các hạ giơ cao đánh khẽ, Hắc Phong Trại chúng ta nhất định nhớ kỹ nhân tình này.

Nổi giận thì nổi giận, nhưng Bảo Cương vẫn vội vàng dời Hắc Phong Trại ra, hi vọng đối phương có thể cố kỵ.

Tổ An vui vẻ:

- Nha, chỗ các ngươi cũng có Thái Sơn sao, tốt, đã như vậy, ta cho các ngươi một cơ hội, nếu có thể trả lời vấn đề của ta, ta sẽ tha cho các ngươi.

Đầu lĩnh Ngọc gia nghe vậy kinh hãi:

- Không thể thả, bọn hắn làm nhiều việc ác…

Tổ An lườm hắn một cái:

- Nơi này có phần của ngươi nói chuyện sao? Bản lãnh như vậy, vừa rồi sao ngươi không bắt bọn hắn.

Khuôn mặt của người kia đỏ lên, nhưng trên người bọn hắn bị hạ cấm chế, giờ phút này người là dao thớt ta là thịt cá, bọn hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

Đến từ Ngọc Bân, điểm nộ khí +111!

Lúc này Tổ An mới quay đầu lại, nhìn đám hắc y nhân:

- Từ ngươi bắt đầu đi, ngươi biết nhạc khí gì?

Hắc y nhân kia sững sờ:

- Ta không biết nhạc khí.

Bọn hắn là cường đạo đầu đao liếm máu, ai biết nhạc khí chứ.

- Nhạc khí cũng không biết, sống ở trên đời này còn có tác dụng gì.

Tổ An một đao chấm dứt tính mạng của hắn.

Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!

Sau đó hắn đi tới bên cạnh tên hắc y nhân thứ hai:

- Ngươi biết nhạc khí gì?

Người kia nuốt một ngụm nước bọt, hắn cũng không biết nhạc khí gì, nhưng thi thể của đồng bạn còn chưa lạnh đâu, hắn nào dám nói thẳng, bỗng nhiên linh cơ khẽ động:

- Ta biết huýt sáo!

- Mẹ nó, huýt sáo cũng coi như nhạc khí sao!

Tổ An lại một đao, kết liễu tính mệnh đối phương, trên mặt người kia, trước khi chết còn lưu lại tiếu dung nịnh nọt.

Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!

Kỷ Tiểu Hi có chút không đành lòng, đi qua lặng lẽ kéo hắn một cái:

- Tổ đại ca, như vậy có quá tàn nhẫn hay không.

Tổ An thở dài:

- Tiểu Hi, ngươi vẫn quá thiện lương, nếu vừa rồi chúng ta rơi vào trong tay bọn hắn, bọn hắn sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tàn nhẫn. Lại nói, ta không phải cho bọn hắn một chút hi vọng sống đấy sao, chỉ cần trả lời được vấn đề của ta, ta sẽ thả bọn họ một con đường sống.

Những người khác của Hắc Phong Trại sắp khóc, nghĩ thầm những đề mục kia của ngươi, cũng coi như cho chúng ta một chút hi vọng sống sao?

Tổ An không biết dược hiệu này có thể duy trì bao lâu, một khi những người này khôi phục lại, hắn sẽ chịu không nổi, cho nên tự nhiên phải tiêu diệt hết thảy nguy hiểm.

Hắn cảm thấy mình không giống mấy nhân vật chính kiếp trước đọc trong tiểu thuyết nào đó, nghiền xương bọn hắn thành tro, lại thêm Nguyền Rủa Chú đã tính quá tốt với bọn họ rồi.

Kỷ Tiểu Hi hồi tưởng lại ánh mắt dâm tà của những người kia nhìn mình, biết hắn nói có đạo lý, liền cắn môi không khuyên bảo nữa.

Tổ An tiếp tục đi tới trước mặt một người, người kia nhìn hai đồng bạn lần lượt chết oan, trực tiếp nói:

- Ngươi muốn giết cứ giết, đừng giả mù sa mưa nói cái gì muốn thả chúng ta một con đường sống, chúng ta đều là cường đạo, toàn bộ sơn trại không có ai biết nhạc khí!

Tổ An nhướng mày:

- Như vậy sao, vậy ta đổi vấn đề, một vấn đề thường thức, người bình thường đều đáp được.

Người kia không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, mặt lộ vẻ vui mừng:

- Tốt, ngươi hỏi đi.

Tổ An trầm ngâm một lát, chỉ mặt mình hỏi:

- Dáng dấp của ta đẹp trai không?

Người kia vội vàng đáp:

- Đẹp trai, ta chưa từng thấy qua nam nhân đẹp trai như vậy, ngài là toàn bộ Minh Nguyệt Thành, a không đúng, ngài là nam nhân đẹp trai nhất thiên hạ, cho dù là vương tử Tinh Linh Tộc nhìn thấy ngài cũng sẽ xấu hổ tự sát. Đúng, còn có Ngọc phu nhân bên kia, chỉ cần nhìn ngài một chút chỉ sợ cũng sẽ rụng trứng ngay tại chỗ, chủ động chạy tới tiến cử giường chiếu, ngài còn không nhất định để ý nàng...

Tình cảnh này, dù dáng dấp của Tổ An giống như Cương Liệt Hắc Sài, hắn cũng sẽ khen như Phan Anh Tống Ngọc.

Đồng bạn Hắc Phong Trại còn lại vẻ mặt đồng tình, nghĩ thầm khi vào tuyệt cảnh, tiềm năng của con người rất đáng sợ, trước kia gia hỏa này ngay cả một câu nói ra hồn cũng không nói được nha.

Đám hộ vệ Ngọc gia nhao nhao trợn mắt nhìn, mắt thấy tràng cảnh vừa rồi, bọn hắn không dám nổi giận với Tổ An, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn gia hỏa a dua nịnh hót nọ.

Đến từ Ngọc Yên La, điểm nộ khí +99!

Tổ An có chút vui vẻ, lần thứ nhất thu được điểm nộ khí của vị Ngọc phu nhân kia, xem ra gia hỏa này vỗ mông ngựa đúng chỗ rồi.

Chú ý tới nụ cười trên mặt hắn, trong lòng hắc y nhân kia vui mừng, vội vàng nói:

- Ta trả lời ngài có hài lòng không?

- Có, nhưng ngươi biết quá nhiều rồi.

Tổ An giơ tay chém xuống, lại giải quyết một cái.

Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!

Những hộ vệ Ngọc gia kia con mắt trợn trừng, cái này con mẹ nó cũng được?

Phốc phốc...

Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười khẽ, bất quá hiển nhiên là lập tức dùng miệng che kín, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment