- Đi mau!
Dưới chân Tổ An đá một cái, thuyền nhỏ nhanh chóng phóng đi.
Mình thì ôm Trịnh Đán thi triển Đại Phong thuấn di lên bờ, mấy cái lên xuống đã biến mất ở trong rừng cây.
Tiếp tục lưu lại trên mặt nước mục tiêu quá lớn, chờ Trần Huyền từ trong nước lao ra, dùng tốc độ của bọn họ rất khó thoát khỏi đối phương.
Hơn nữa vừa rồi hắn đã thấy thuyền của Cự Kình Bang cũng đuổi theo tới.
Đường thủy đã thành đường chết, còn không bằng trực tiếp chạy vào trong núi lớn, bằng vào địa hình phức tạp có lẽ còn có cơ hội vứt bỏ truy binh.
Chỉ tiếc trước đó hắn một mực bị che mắt đến Cự Kình Đảo, căn bản không rõ ràng phòng vệ ở nơi này, hiện tại chạy trốn càng không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, chỉ vô ý thức chui vào trong các loại địa hình phức tạp.
Thời điểm Trần Huyền từ trong nước nhảy lên, mấy người Lưu Sản cũng lái xuyên chạy đến.
Sắc mặt Trần Huyền âm trầm, chỉ vào cái bóng thuyền nhỏ ở nơi xa nói:
- Truy!
Thuyền của Cự Kình Bang từ trước đến nay vốn rất nhanh, cũng không lâu lắm thì đuổi tới, phát hiện bên trong sớm đã không có người.
- Hẳn là vừa rồi đã lên bờ.
Đám người Lưu Sản phân tích.
- Hôm nay ta nhất định phải bắt được bọn hắn!
Trần Huyền nghiến răng nghiến lợi, dù không tìm Tổ An báo thù, cũng không thể để Trịnh Đán chuồn mất.
Bằng không chẳng phải là hắn hạ dược làm kẻ ác, kết quả ngược lại tiện nghi nam nhân khác thoải mái?
Trần Huyền ta cho tới bây giờ chưa làm qua mua bán lỗ vốn như vậy!
Thấy hắn muốn lên bờ, đám người Lưu Sản vội vàng kéo lại:
- Trại chủ tuyệt đối không thể, nơi này đã sắp tiếp cận hạch tâm của Long Ẩn Sơn, vạn nhất đụng phải Hung thú gì sẽ rất phiền phức.
- Hung thú, Trần Huyền ta sợ Hung thú gì?
Trần Huyền cười lạnh, Hắc Phong Trại ở trong núi lớn, Hung thú phụ cận cơ bản đều bị bọn hắn bắt về nướng ăn.
Nếu là nơi khác, xem như hắn có tu vi lục phẩm chỉ sợ cũng không dám khinh thường, nhưng phụ cận Minh Nguyệt Thành chưa từng nghe qua có Hung thú lợi hại gì xuất hiện qua.
Vậy hắn sợ cọng lông!
Hơn nữa năng lực Kim hệ để hắn có thân thể kim cương bất hoại, dù đụng phải đồng cấp, hoặc cao hơn một cấp, hắn tự vệ cũng không có vấn đề.
Hiện tại trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, chính là phải ở trước khi dược tính phát tác tìm Trịnh Đán về, hắn còn chưa kịp thoải mái đâu!
Trần Huyền điểm mũi chân nhảy lên bờ, đuổi theo vào trong núi lớn.
Đám người Lưu Sản liếc nhau, đành phải để hạ nhân đi về trước, bọn họ thì đi theo.
Thứ nhất là muốn ở trước mặt lão đại mới biểu hiện một phen, thứ hai là lần này làm phản rất quan trọng, nếu không tận mắt thấy Trịnh Đán bị giải quyết, bọn họ thực không yên lòng.
Thứ ba, bang chủ quá xinh đẹp, bây giờ lại trúng Hoan Lạc Thập Bát Độ, bọn họ ai cũng muốn xem có thể chia một chén canh hay không.
Nếu như ở tình huống khác, bọn họ tự nhiên không dám đoạt với Trần Huyền, nhưng lần này bang chủ trúng Hoan Lạc Thập Bát Độ, phải chơi nàng mười tám lần nha.
Nam nhân nào có thể đơn độc làm được?
Trần Huyền mạnh hơn cũng không được!
Đến thời điểm hắn hư thoát, không phải tới lượt chúng ta?
Lưu Sản liếc nhìn mấy đồng bạn, nghĩ thầm những gia hỏa này hơn phân nửa cũng nghĩ giống như ta.
Nghĩ đến bang chủ ngày bình thường cao cao tại thượng, trong lòng của hắn không khỏi bốc lên hỏa nhiệt, cước bộ cũng tăng tốc mấy phần.
Lại nói Tổ An mang theo Trịnh Đán chạy loạn khắp nơi, hiện tại hắn cũng không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, hoàn toàn là theo bản năng chạy.
Chỉ là cũng tận lực không lưu lại dấu vết, miễn thành chỉ đường cho truy binh.
Mới đầu Trịnh Đán còn có thể chạy theo hắn, nhưng không lâu lắm, nàng lảo đảo, xém chút té lăn trên đất.
Tổ An vội vàng đỡ lấy nàng, phát hiện toàn thân nàng sớm đã mềm nhũn, bộ ngực phập phồng kịch liệt, thở hồng hộc.
- Ai nha, sớm biết như vậy vừa rồi nhảy vào trong sông ngâm một chút, nói không chừng bị nước lạnh kích thích, dược tính sẽ hóa giải.
Tổ An vỗ đầu, hối hận không thôi.
Trịnh Đán lắc đầu:
- Ta không thể rơi vào trong tay Trần Huyền, nhanh dẫn ta đi.
Thấy toàn thân nàng đã mềm yếu, Tổ An đành phải bế nàng lên, nhanh chóng xuyên qua rừng cây.
Nhắc tới cũng kỳ quái, lần trước hắn đến vùng ngoại ô tìm Cẩu Bảo, không bao lâu thì gặp phải các loại hung thủ, nơi này cách Minh Nguyệt Thành hẳn càng xa mới phải, vì sao lại không có Hung thú nào.
Bất quá nghi ngờ này chỉ lóe lên liền qua, hiện tại việc cấp bách nhất là tránh đám người Trần Huyền truy kích.
Lại chạy một đoạn thời gian, bỗng nhiên hai mắt Tổ An tỏa sáng, chỉ vào một cái huyệt động cách đó không xa nói:
- Chỗ đó có sơn động, chúng ta trước trốn vào nghỉ ngơi một chút, nghiên cứu làm sao hóa giải độc trên người ngươi.
Lúc này lý trí của Trịnh Đán đã rất mơ hồ, chỉ có thể vô ý thức ân một tiếng, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ hắn.
Thậm chí thân thể còn không tự giác uốn qua uốn lại ở trong ngực hắn.
Tổ An nhịn không được nuốt nước miếng, cô nãi nãi ngươi có biết như vậy dụ hoặc bao lớn hay không.
Hai người chăm chú ôm sát, trên người Trịnh Đán chỉ mặc một váy áo đơn bạc, căn bản ngăn không được cái gì, thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được thân thể nàng truyền đến nhiệt lực.
Tổ An chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thật vất vả mới khống chế lại tâm thần, nghĩ thầm mình không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ít nhất trước phải xem có phương pháp giải cứu hay không, như vậy lương tâm mới dễ chịu.
Bất tri bất giác hai người đã đi vào sơn động, hắn phát hiện sơn động này tựa hồ rất lớn.
Đi một đoạn, trước mắt lại bỗng nhiên sáng sủa, xuất hiện một không gian to lớn.
Trước đó thông đạo rõ ràng đã rất cao lớn, không gian trong này càng cao hơn không biết bao nhiêu lần.