Lúc này phu phụ Sở thị mới nhìn mười tên Tú Y Sứ Giả kia.
- Tú Y Sứ Giả...
Đám người Sở Trung Thiên tự nhiên cũng nhận ra thân phận của những người này, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Thấy mọi người trông lại, tên Tú Y Sứ Giả dẫn đầu lạnh lùng nói:
- Cụ thể Tổ An trộm cái gì, này là bí mật không thể trả lời, mời Sở gia giao ra, bằng không lấy tội khi quân luận xử.
- Khi quân?
Sở Trung Thiên cười ha ha, trong tiếng cười có chút thê lương hiu quạnh.
- Hoàng thượng muốn đối phó Sở gia chúng ta, cần gì phải dùng loại tội danh vô lý này.
Tạ Dịch vội vàng nhắc nhở:
- Sở huynh, nói chuyện cẩn thận!
Sở Trung Thiên hừ lạnh:
- Bị bức đến trình độ này, ta còn có cái gì phải cố kỵ?
Hiển nhiên hắn cũng không cho rằng Tổ An trộm đồ vật gì của hoàng đế, chỉ nghĩ đây là hoàng thất muốn đối phó Sở gia mà thôi.
Ánh mắt của Tú Y Sứ Giả kia ngưng tụ:
- Minh Nguyệt Công thật muốn kháng chỉ?
- Kháng chỉ?
Sở Trung Thiên cười lạnh.
- Sở gia chúng ta chưa từng nói qua, muốn tìm Tổ An, tự mình vào nhà tìm đi.
Tuy hắn tức giận, nhưng không có ngốc, chí ít sẽ không trắng trợn lưu lại lý do.
Nghe hắn nói như vậy, Tú Y Sứ Giả kia phất phất tay, ra hiệu đồng bạn tiến vào Sở phủ.
Chỉ tiếc Hồng Bào Quân vẫn lưu tại nguyên chỗ, không có ý tứ nhượng bộ.
Tạ Dịch âm thầm cảm thán, ngày thường Sở Trung Thiên mày rậm mắt to, không nghĩ tới cũng giảo hoạt như vậy, trên miệng nói thuận theo, nhưng thân thể lại không thành thật.
Tú Y Sứ Giả kia dừng bước lại:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng như vậy thì có thể ngăn cản chúng ta?
Sở Trung Thiên khẽ cười nói:
- Nghe đồn uy danh của Tú Y Sứ Giả, Sở gia chúng ta làm sao dám nghĩ như vậy.
Tuy nói như vậy, nhưng vẫn không có ý tránh ra.
Ẩn ý của hắn cũng rất rõ ràng, vừa rồi ngay cả Tông Sư cũng không xông vào được, mấy người các ngươi có biện pháp gì? Sớm biết khó mà lui đi.
Hắn có chút không hiểu, thế nhân đều truyền Tú Y Sứ Giả rất thần kỳ, nhưng nhìn tu vi của bọn hắn chỉ Ngũ Lục phẩm, thực có chút hữu danh vô thực.
Nhưng những năm này tựa hồ chưa từng nghe qua có người đào thoát khỏi tay Tú Y Sứ Giả đuổi bắt, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là triều đình quá cường đại, khiến người ta không dám phản kháng?
Cái này không chỉ là phu phụ Sở thị nghi hoặc, đồng dạng cũng là nghi hoặc của mọi người, tất cả nhìn về phía mười Tú Y Sứ Giả kia, xem bọn hắn chuẩn bị ứng đối như thế nào.
Chỉ thấy mười tên Tú Y Sứ Giả kia nhìn hướng Đông quỳ bái, người cầm đầu hai tay cung kính nắm trước người:
- Con đường phía trước của chúng thần bị địch ngăn cản, xin hoàng thượng ra thánh chỉ trấn áp!
Giữa sân, không ít người thấy kỳ lạ, hoàng thượng ở kinh thành, lộ trình xa xôi, bọn họ nói chuyện hoàng thượng làm sao nghe thấy, chẳng lẽ là dùng pháp khí như Truyền Âm Thạch, Ảnh Âm Kính?
Nhưng coi như báo cho hoàng thượng thì có ích lợi gì? Bởi vì cái gọi là nước xa không cứu được lửa gần.
Bất quá có mấy nhân vật cao tầng sắc mặt đại biến, bởi vì bọn hắn ẩn ẩn đoán được cái gì.
Toàn thân Sở Trung Thiên run rẩy dữ dội, vội vàng nhìn về phía chân trời, chỉ thấy trên trời mây trắng du đãng bốn phía đang không ngừng tụ tập, ở trong quá trình này, một cỗ uy áp cuồn cuộn dần dần tràn ngập ở giữa thiên địa, để cho cả Minh Nguyệt Thành run rẩy không thôi.
Trong y quán của Kỷ gia, phòng ngủ bị màn cửa che kín, Kỷ Đăng Đồ đang núp ở trong chăn, một tay cầm sách xem, tay kia không ngừng lên xuống, cảm nhận được uy áp khủng bố, toàn thân hắn giật mình, tiểu đệ trong nháy mắt teo lại, tức giận đến ném sách sang một bên, chửi ầm lên:
- Ngọa tào, vừa tới thời khắc mấu chốt lại như vậy, lão tử đoán chừng chí ít ba tháng bất lực, cẩu hoàng đế, nếu không phải đánh không lại ngươi, lão tử phải đi dạo ở trong hậu cung của ngươi mấy lần!
Sau khi mắng xong, hắn cũng rơi vào trầm tư:
- Tiểu tử thúi kia, lần này chọc ra sự tình không nhỏ nha.
Trong Minh Nguyệt Học Viện, Thương Lưu Ngư đang ngồi trên ghế thổi nhạc khúc, lúc này cũng ngẩng đầu nhìn về phía Sở gia, biểu lộ như có điều suy nghĩ.
Tổ An giấu ở trong một sản nghiệp của Mai Hoa Bang cũng đẩy cửa sổ ra nhìn lên trời, cả người kinh hãi gần chết, uy thế như vậy, để hắn bản năng cảm thấy run rẩy, đừng nói đối địch, chỉ đứng thẳng thôi đã không dễ dàng, trong lòng hắn không ngừng dâng lên xúc động quỳ lạy, thời điểm sắp không kiên trì được nữa, bỗng nhiên một âm thanh kinh dị vang lên:
- Lực lượng thật cường đại, chẳng lẽ tiểu tử ngươi lại chọc người không nên dây vào.
Nghe được thanh âm này, Tổ An xém chút kích động đến khóc lên:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, cầu ôm một cái cầu an ủi!
Mị Ly vung tay, ngăn cản hắn nhào tới ôm lấy mình:
- Thế nào, vừa thấy mặt đã muốn chiếm tiện nghi của bản cung?
Có điều lực chú ý của nàng vẫn không nhịn được chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, ngay cả Tổ An cũng nhìn theo.
Chỉ thấy trên không Sở gia, đám mây dần dần hình thành một bóng người mơ hồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy là một nam tử trung niên, đầu đội mũ miện.
Chỉ thấy bóng người chậm rãi mở miệng, một thanh âm hư vô mờ mịt, nhưng lại cảm giác cực kỳ uy nghiêm vang vọng toàn bộ Minh Nguyệt Thành:
- Chuẩn!
Một đạo thánh chỉ to lớn bỗng dưng từ giữa không trung xuất hiện, chậm rãi mở ra, cơ hồ chiếm cả nửa bầu trời, chỉ bất quá phía trên trống không.
Tú Y Sứ Giả đứng dậy thì thầm:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hạn Sở gia trong vòng ba ngày giao ra con rể Tổ An, bằng không lấy tội mưu nghịch luận xử, tru di cửu tộc. Khâm thử!