Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 805 - Chương 805: Lỗ Thủng

Chương 805: Lỗ thủng Chương 805: Lỗ thủng

Có người lẩm bẩm:

- Hiện tại còn không phải cũng bị diệt, so sánh mà nói còn không bằng để Sở Nhị gia thành công, dù sao cũng là người Sở gia.

Tần Vãn Như giận dữ:

- Ngươi nói cái gì!

Lúc này tam phòng Sở Nguyệt Pha vội vàng đi ra giảng hòa:

- Tất cả mọi người là vì Sở gia, hiện tại việc cấp bách là suy nghĩ làm sao giải quyết khốn cục trước mắt, mà không phải nội bộ mâu thuẫn.

Tần Vãn Như thở phì phì ngồi xuống, đáng tiếc đám người thảo luận thật lâu, nhưng biện pháp gì cũng không có.

Thời điểm mọi người tuyệt vọng, Sở Nguyệt Pha đứng dậy nói:

- Thực ra ta có biện pháp, chỉ là không biết có nên nói hay không.

Sở Trung Thiên tức giận nói:

- Đến lúc nào rồi còn thừa nước đục thả câu, mau nói.

- Chủ yếu là nói ra, sợ sẽ làm gia chủ phu nhân tức giận.

Sở Nguyệt Pha chần chờ nói.

Sở Trung Thiên nhất thời không kiên nhẫn:

- Lão tam, ngươi khi nào thì nhăn nhăn nhó nhó như vậy?

Tần Vãn Như cũng hừ lạnh:

- Chỉ cần giúp Sở gia thoát ly khốn cảnh, chúng ta sao có thể tức giận.

Sở Nguyệt Pha lên tiếng:

- Trước đó ta chú ý tới trên thánh chỉ kia có một lỗ thủng, chúng ta có thể làm như vậy...

Sau khi nghe xong, Tần Vãn Như lập tức đứng lên:

- Không được, ta không đồng ý!

Sở Trung Thiên cũng nói:

- Không sai, A Tổ có công lao to lớn với Sở gia chúng ta, chúng ta làm sao có thể đối xử với hắn như vậy?

Sở Nguyệt Pha thở dài:

- Ta cũng biết làm như vậy không hợp tình hợp lý, nhưng bây giờ là thời điểm Sở gia sinh tử tồn vong, lão gia phu nhân thân là gia chủ, không thể xử trí theo cảm tính.

Người khác cũng phụ họa, sắc mặt của Sở Trung Thiên âm tình biến hóa, cuối cùng nâng tay lên ngăn những người kia tiếp tục thảo luận:

- Không được, Hồng Bào Quân của Sở gia chúng ta lập quân, gốc rễ là không buông bỏ bất cứ người nào, hiện tại chúng ta làm ra sự tình như vậy, chẳng phải sẽ để người trong quân thất vọng đau khổ, dao động danh tiếng Sở gia tích lũy mấy trăm năm, như thế Sở gia cũng sẽ không có cách nào bảo trì lâu dài.

- Phu quân ...

Tần Vãn Như cảm động nhìn hắn, năm đó nàng cũng là bởi vì đối phương chính trực mới thích hắn, không nghĩ tới nhiều năm như vậy hắn vẫn giống như thời điểm thiếu niên.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy, mọi người trong lúc nhất thời cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào.

Sở Nguyệt Pha tâm tư xoay chuyển, lập tức nói:

- Lão gia phu nhân các ngươi hiểu lầm, chúng ta mặt ngoài là vứt bỏ Tổ An, trên thực tế lại là cứu hắn.

Sở Trung Thiên nhướng mày:

- Chỉ giáo cho?

Sở Nguyệt Pha giải thích:

- Lão gia ngài nghỉ xem, vì sao bọn họ rõ ràng tìm không được Tổ An, lại vẫn muốn chúng ta ở trong vòng ba ngày giao hắn ra?

- Cái này...

Sở Trung Thiên rơi vào trầm ngâm, Tần Vãn Như cũng như có điều suy nghĩ.

Sở Nguyệt Pha nói tiếp:

- Đó là bởi vì bọn họ mặt ngoài là buộc chúng ta giao ra Tổ An, trên thực tế là nói cho Tổ An núp ở trong bóng tối, dùng chúng ta tới áp chế ép hắn chủ động đi ra.

Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như sợ hãi cả kinh, bọn họ không phải người ngu, chỉ là trước đó quan tâm sẽ bị loạn, bây giờ bị nhắc nhở, lập tức kịp phản ứng, xác thực là như vậy.

Hai người thảo luận một hồi, Tần Vãn Như mở miệng trước:

- Tốt, theo lời ngươi nói làm!

Ba ngày trôi qua rất nhanh, thế lực khắp nơi đều đến phụ cận Sở gia, hiếu kỳ sự kiện này sẽ kết thúc như thế nào.

Thậm chí rất nhiều bách tính nghe tin đuổi tới xem náo nhiệt, tuy ngày bình thường Sở gia rất tốt, nhưng đối với đại đa số dân chúng mà nói, chỉ cần gặp nạn là quan lớn hơn bọn hắn, có tiền hơn bọn hắn, thì sẽ vỗ tay khen hay, có rất ít người sẽ truy tra đến cùng sau lưng xảy ra chuyện gì, đương nhiên lấy năng lực của bọn họ, cũng không có khả năng biết tình huống thật đến cùng như thế nào.

Tổ An thì đeo mặt nạ, lẫn ở trong đám người.

Cũng không lâu lắm, Lương Vương, Liễu Diệu mang theo một đống lớn thủ hạ như lang như hổ trở lại Sở gia, hạ nhân chuyển tới một cái bàn, phía trên bày một cái lư hương.

Lương Vương hắng giọng, rồi mới lên tiếng:

- Cây hương này cháy xong, ba ngày thời gian cũng tới, các ngươi còn không giao Tổ An ra, là dự định diệt tộc sao?

Hắn là Tông Sư, mặc dù không cố ý cất cao giọng, nhưng vẫn đủ để cho người xung quanh ồn ào nghe rõ hắn nói chuyện.

Những ngày này hắn sống rất khó chịu, chủ yếu là hứng thú bừng bừng xông vào Thần Tiên Cư tìm hoa khôi Thu Hồng Lệ, kết quả phát hiện giai nhân sớm đã rời đi.

Dù cô nương ở Thần Tiên Cư chất lượng không tệ, nhưng không nhìn thấy giai nhân mộ danh đã lâu, trong lòng của hắn vẫn tương đối khó chịu.

Tuy hắn già đến không dùng được thứ kia, nhưng hắn còn có tay có miệng nha, cho nên mới làm hắn tức giận như vậy.

Tổ An cau mày, hắn thực không nguyện ý liên lụy tới Sở gia.

Đúng lúc này Sở Trung Thiên nói:

- Vừa vặn hôm nay mọi người đều ở nơi này, ta có một chuyện muốn tuyên bố.

Tất cả mọi người sửng sốt, không hiểu sự tình gì trọng yếu đến làm cho hắn ở thời điểm này phải tuyên bố.

Lương Vương cười lạnh:

- Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng muốn nhìn các ngươi còn định đùa nghịch hoa chiêu gì.

Sở Trung Thiên không để ý tới hắn, trực tiếp đứng ở trên đài, cao giọng tuyên bố:

- Con rể Sở gia Tổ An, sau khi cưới nữ nhi của ta, không hiểu được trân quý, ngược lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, về sau thậm chí còn tới lui với gái lầu xanh, thậm chí còn muốn nạp hoa khôi Thần Tiên Cư làm thiếp, khiến người ta đến phủ đại náo, thật là sai lầm phu đức; lại thêm ngày bình thường đức hạnh quá kém, cho nên trải qua chúng ta quyết định, viết phong thư hủy hôn, đoạn tuyệt hôn sự của hắn và nữ nhi, từ nay về sau, hắn không còn là người Sở gia, không có bất cứ quan hệ nào với Sở gia chúng ta!

Bình Luận (0)
Comment