Tang Hoằng vẫn chưa trả lời, Tang Thiên lại mỉa mai:
- Gia hỏa nhà giàu mới nổi quả nhiên khuyết thiếu tri thức trụ cột, chỉ có ý nghĩ hão huyền không thực tế. Các nguyên tố khác biệt phản ứng đều kịch liệt, hơi không chú ý sẽ xung đột lẫn nhau, làm sao có thể có người đồng thời giác tỉnh nhiều loại nguyên tố.
Tổ An mặc kệ hắn, trực tiếp ôm vòng eo mềm mại của Trịnh Đán:
- Đến, lão bà, ôm một cái.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Trịnh Đán thẹn đến khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy hắn ra, thậm chí hờn dỗi dùng đôi tay trắng như phấn nện hắn vài cái.
Tang Thiên giận tím mặt, thật buồn cười, dám ở ngay trước mặt ta ôm lão bà của ta?
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +1024!
Thời điểm hắn định phát tác, Tổ An chỉ chỉ lễ phục tân hôn của mình và Trịnh Đán:
- Ngươi phải chú ý thân phận hiện tại của chúng ta, ta ôm lão bà của mình thì đã làm sao.
Hô hấp của Tang Thiên cứng lại, lúc này mới nhớ kế hoạch thay mận đổi đào, phải biết hiện tại ở trong mắt mọi người, hắn mới là Tổ An.
Hai nhóm người kia hung thần ác sát, rõ ràng là nhằm vào Tổ An, đến thời điểm người không liên quan khẳng định sẽ bị diệt khẩu, vừa nghĩ như thế, hắn cảm thấy trước tiên để Tổ An sống lâu một lúc sẽ càng tốt hơn.
Sống sót mới là vương đạo, hắn tạm thời nhịn một chút, xem ai cười đến sau cùng.
Đáng lo nghĩ duy nhất là Thu Hồng Lệ biết hắn, không biết bên Ám Dạ Tinh Linh có từ trong đối thoại vừa rồi nhìn thấu thân phận của hắn hay không.
Có điều hắn nhìn thấy Tổ An dương dương đắc ý ôm Trịnh Đán, trong lòng đố kị vẫn soạt soạt soạt ứa ra.
Đến từ Tang Thiên, điểm nộ khí +516+516+516...
Lúc này Tang Hoằng tằng hắng một cái:
- Thế giới to lớn, cũng không phải không thể có người song hệ nguyên tố, bất quá có thể là ta cô lậu quả văn, cho đến trước mắt còn chưa từng gặp qua.
Tổ An thấy ngay cả hắn cũng nói như vậy, thì chắc hẳn trên đời người giác tỉnh song hệ nguyên tố xác suất không lớn, phải biết Tang Hoằng đã là Bát phẩm, còn giữ chức vị quan trọng, có thể nói kiến thức rộng rãi.
Nếu có thể giống như những nhân vật chính kiếp trước, như Hồ Nguyên Vũ trong truyện Âm Dương Tạo Hóa Kinh chẳng hạn, toàn hệ tinh thông, như vậy ở thế giới này mặc kệ đụng phải địch nhân nào cũng có thể giết.
Ý nghĩ này vừa lên, Tổ An cũng có chút nhụt chí, đừng nói toàn hệ tinh thông, phải biết sau khi hắn đột phá Ngũ phẩm, ngay cả một nguyên tố cũng không có giác tỉnh.
Lúc này trên trận có biến cố, chỉ nghe được tiếng cười yêu kiều, Thu Hồng Lệ cầm một chiếc đèn lồng quăng trên trời, đèn lồng tự động trôi nổi ở trên không, rõ ràng nhìn rất yếu ớt, như tùy thời bị gió thổi tắt, nhưng toàn trường đều bao phủ ở dưới ánh sáng của nó.
Ánh sáng nhìn rất ấm áp, nhưng rơi xuống trên người Ám Dạ Tinh Linh, lại làm cho trong lòng bọn họ rét lạnh.
Bởi vì quỹ tích vận động của bọn hắn vốn vô hình vô tướng, nhưng ở dưới sáng màu vàng chiếu rọi lại không chỗ ẩn trốn, loáng thoáng xuất hiện một số bóng người mơ hồ, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng đối với cao thủ mà nói đã đầy đủ.
Càng làm cho đám Ám Dạ Tinh Linh kinh hãi là, ánh đèn này tựa hồ còn có thể trở ngại hành động của bọn họ, bọn họ vốn lấy tốc độ tăng trưởng, kết quả ở dưới ánh sáng màu vàng bao phủ, giống như rơi vào trong vũng bùn, tốc độ thoáng cái chậm lại.
Bát Đại Tán Nhân thừa cơ tiến công, rất nhanh có một Ám Dạ Tinh Linh bị sét đánh thành than cốc, một cái khác bị đóng băng thành điêu khắc, sau đó bị một quyền đánh cho vỡ nát, thậm chí từ đầu tới cuối không có chảy ra một giọt máu, còn có một cái bị lửa đốt kêu rên liên hồi, tiếng hét thê lương kia để người trong xe ngựa nghe mà lạnh mình.
- Chiếc đèn lồng này...
Tang Hoằng nhìn đèn lồng ở giữa không trung, như có điều suy nghĩ.
Ánh mắt Trịnh Đán phức tạp, vừa rồi nàng một mực chú ý Thu Hồng Lệ, thấy tu vi của nàng và mình chỉ sàn sàn nhau, chẳng qua nếu như tăng thêm chiếc đèn này, chỉ sợ mình không phải địch thủ.
Tang Thiên thì chấn kinh, không thể tưởng tượng hoa khôi của Thần Tiên Cư sẽ lợi hại như vậy, một người có thể áp chế nhiều Ám Dạ Tinh Linh, phải biết những Ám Dạ Tinh Linh này chí ít đều là Lục phẩm, bất kỳ ai cũng có thể giết hắn.
Lúc này bỗng nhiên thủ lĩnh Ám Dạ Tinh Linh lấy ra một cây cung, cung tiễn tạo hình kỳ lạ, toàn thân màu xanh sẫm, chỉ thấy hắn giương cung lắp tên, một tiễn bắn xuyên qua đèn lồng.
Trước đó bọn họ bắn ra mũi tên đều đen nhánh, lần này lại hiện ra một tầng hào quang màu xanh lục, tốc độ càng nhanh, cơ hồ vừa nhìn thấy nó bắn ra, nháy mắt sau đã đánh trúng đèn lồng ở giữa không trung.
Đèn lồng run lên, phóng ra một ánh lửa, đồng thời truyền đến tiếng ma sát chói tai, phảng phất như đang rên rỉ.
Sau đó đèn lồng thoáng cái ảm đạm xuống, không còn cách nào duy trì ở giữa không trung, trực tiếp rơi xuống.
Thu Hồng Lệ phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên chiếc đèn lồng này và nàng bản mệnh tương liên, làm nàng bị thương nặng.
Các Ám Dạ Tinh Linh không còn đèn lồng khống chế, trong nháy mắt khôi phục sức sống.
Thủ lĩnh Ám Dạ Tinh Linh trực tiếp cầm lấy cung tiễn bắn về phía Thu Hồng Lệ, vừa rồi mấy đồng bạn bởi vì nàng mà chết, để hắn không còn dám thương hương tiếc ngọc.
Thu Hồng Lệ bởi vì vừa rồi mũi tên kia bắn trúng đèn lồng dẫn đến bản thân bị trọng thương, bây giờ đối mặt một tiễn này làm sao ngăn cản được.
Trái tim của Tổ An cũng nhấc lên, thân thể vô ý thức ngồi thẳng, đúng lúc này, Thổ tán nhân trong Bát Đại Tán Nhân xuất hiện ở trước mặt nàng, tay khẽ chụp mặt đất, mặt đất bị nâng lên, hình thành một bức tường đất to lớn.