Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 891 - Chương 891: Nữ Nhân Yêu Dị

Chương 891: Nữ nhân yêu dị Chương 891: Nữ nhân yêu dị

- A, vẫn ở nơi này?

Phong tán nhân lo âu nói.

- Vạn nhất những địch nhân kia ngóc đầu trở lại thì làm sao bây giờ?

Thu Hồng Lệ lắc đầu:

- Trải qua biến cố này, bọn họ hẳn không có năng lực đến nữa, hiện tại trời sắp tối, đi tiếp phải ngủ ngoài trời, khách điếm này vừa vặn dùng để nghỉ ngơi.

Đợi các tán nhân đi tổ chức, Tổ An nhịn không được cau mày nói:

- Có phải ngươi biết lai lịch của đối phương hay không?

Thu Hồng Lệ hé miệng cười duyên:

- Cái này phải hỏi ngươi nha, có người vì cứu ngươi mà rất nhọc lòng.

- Cứu ta?

Mặc dù Tổ An có chút suy đoán, nhưng không chắc chắn lắm.

- Đương nhiên là vì cứu ngươi rồi, nói đến hai hồng nhan tri kỷ kia của ngươi thật là tình thâm ý trọng, vậy mà còn chưa hết hi vọng, không đúng, hai người bọn họ ở trong thời gian ngắn không triệu tập được những nhân thủ này, hơn phân nửa là cô nàng Tang gia cũng tham dự vào.

Thu Hồng Lệ tự nhủ.

- Ngươi làm sao xác định là các nàng?

Tổ An hiếu kỳ hỏi.

- Bởi vì vừa rồi ta nhìn thấy Tang Thiên.

Thu Hồng Lệ hé miệng cười.

- Nếu không phải trong lúc vô tình nhìn thấy hắn, nói không chừng chúng ta thật trúng chiêu, Vương Thủ Trung Thập Tam Hương, các nàng thật lợi hại, lại có thể tìm được loại kỳ độc này.

- Tang Thiên?

Tổ An nhướng mày, gia hỏa kia cố ý sao, hơn phân nửa là không muốn ta được cứu, cho nên cố ý lộ sơ hở.

Thần sắc hắn trở nên lạnh lùng, vốn hắn và Tang Thiên chỉ là ân oán cá nhân, đối phương muốn giết hắn cũng không gì đáng trách, nhưng muốn giết có thể quang minh chính đại đến, bây giờ lại sử dụng ám chiêu hèn hạ như vậy, hại nhiều người tới cứu hắn chết thảm, để trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ.

Dù sao hắn cũng là người từ thế giới văn minh đến, lần thứ nhất nhìn thấy nhiều người vì cứu mình mà chết như vậy, nội tâm hắn có thể nói phiên giang đảo hải.

Tuy những người này chết ở trong tay Bát Đại Tán Nhân, nhưng hắn tuyệt đối không trách bọn họ, dù sao đều vì chủ, thế giới này mạnh được yếu thua, không phải ngươi giết ta chính là ta giết ngươi, mọi người đều bằng bản lĩnh, không có gì đáng giá chỉ trích.

Nhưng Tang Thiên hại chết những người này, hắn lại thật động sát cơ.

Hắn đã hạ quyết tâm, lần sau gặp lại đối phương, nhất định sẽ lấy tánh mạng, không cần nhìn mặt mũi của Tang Hoằng.

Thật lâu sau hắn mới bình phục lại, trầm giọng nói:

- Ta muốn xin ngươi giúp một chuyện.

- Chỉ cần ta đủ khả năng sẽ làm.

Tuy Thu Hồng Lệ phát giác tâm tình của hắn chập chờn, nhưng không hiểu là chuyện gì xảy ra.

- Ta muốn an táng những người này, để bọn hắn nhập thổ vi an.

Tổ An nhìn những tiểu nhị ngã trái ngã phải cách đó không xa, trong giọng nói tràn ngập thương cảm.

Thu Hồng Lệ có chút khó khăn:

- Lần này ta đi ra không mang theo người hầu, những tán nhân kia chỉ sợ không chịu làm loại chuyện này.

Tổ An lắc đầu:

- Không sao, ta tự mình làm.

- Vì sao?

Thu Hồng Lệ kỳ quái, nàng thực không thể hiểu được cách làm của Tổ An.

- Ta và bọn hắn vốn không quen biết, nhưng những người này vì cứu ta mà chết, ta có thể làm cho bọn họ cũng chỉ như thế.

Tổ An trầm giọng nói.

Nghe hắn nói, Thu Hồng Lệ nhất thời trầm mặc.

Nàng là Thánh Nữ Ma giáo, từ khi có trí nhớ đều là cao cao tại thượng, cho dù ở Thần Tiên Cư hai năm, nàng cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ, dưới tay một đống lớn nha hoàn người hầu, cho nên chưa bao giờ suy nghĩ qua vấn đề này.

Không chỉ nàng, quý tộc hoặc tu hành giả cường đại ở thế giới này, cũng không có khái niệm người người bình đẳng, rất nhiều người ở trong mắt bọn hắn thực không thể tính toán là người, chỉ là nô lệ, người hầu, quân cờ...

Cho nên hiện tại nhìn thấy Tổ An như vậy, nàng đầu tiên là không hiểu, nhưng nhìn thấy hắn tự mình đào hố ở hậu viện, sau đó cẩn thận từng li từng tí chôn những tử sĩ kia, đột nhiên nàng có chút hiểu, trong lúc nhất thời trong lòng rung động.

- Thật xin lỗi.

Thu Hồng Lệ áy náy nói, từ trình độ nào đó mà nói, những người này là chết ở trong tay nàng.

Tổ An lắc đầu:

- Bọn họ muốn hạ độc giết các ngươi, các ngươi phản giết bọn hắn là chuyện đương nhiên, cho nên không trách ngươi, muốn trách chỉ có thể trách người nào đó.

Thu Hồng Lệ cực kì thông minh, thoáng cái kịp phản ứng:

- Ngươi nói là Tang Thiên?

Tổ An không trả lời, vẻ mặt nghiêm túc hạ táng những thi thể kia, sau đó tìm một bảng hiệu khắc chữ lên:

- Chư nghĩa sĩ chi mộ, Tổ An lập.

Nhìn bóng người hiu quạnh của hắn, Thu Hồng Lệ phát hiện mình thực không hiểu nam nhân này.

Lại nói một bên khác, cha con Tang gia và đám người Bùi Miên Mạn một đường đào vong, hiển nhiên sự tình bại lộ, bọn họ biết lưu lại cũng đánh không thắng đám người Ma giáo.

Đợi thoát khỏi truy tung, Tang Thiến căm tức nhìn Tang Thiên hỏi:

- Vì cái gì?

- Là sao?

Biểu lộ của Tang Thiên có chút mất tự nhiên.

Tang Thiến nói:

- Nếu không phải ngươi bại lộ thân hình bị Thu Hồng Lệ phát hiện, bọn họ làm sao nhìn thấu chúng ta hạ độc, những tử sĩ kia làm sao sẽ hi sinh, ngươi có biết Tang gia chúng ta bồi dưỡng bọn họ tiêu bao nhiêu tâm huyết không.

Sắc mặt của Tang Hoằng cũng tái xanh, phải biết Tang gia không giống những gia tộc truyền thừa ngàn năm khác, không có vốn liếng bồi dưỡng nhiều tử sĩ như vậy, có thể nuôi dưỡng được những người kia, đã là cực hạn của Tang gia.

Tang Thiên xem thường nói:

- Ta cũng không muốn nhìn thấy loại kết cục này nha, ta làm sao biết Thu Hồng Lệ khôn khéo như vậy, có thể phát hiện ra ta.

Bùi Miên Mạn giận dữ:

- Ngươi là cố ý, từ vừa mới bắt đầu ngươi đã muốn giết A Tổ!

Trịnh Đán nhìn hắn, ánh mắt biến thành băng lãnh, tựa hồ còn có sát cơ ẩn hiện.

Bình Luận (0)
Comment