Thấy hai cha con thảm như vậy, Chu Tà Xích Tâm nhíu mày:
- Tang đại nhân cũng không cần lo lắng quá mức, đã xuất hiện dư nghiệt Yêu tộc, nếu như ta đụng phải, cũng sẽ giúp ngươi xử lý.
Tang Hoằng chuyển buồn thành vui:
- Đa tạ Chu Tà đại nhân!
Chu Tà Xích Tâm gật đầu, sau đó hạ lệnh để cho thủ hạ khóa Trịnh Đán lại, hiển nhiên trước khi đến hắn đã biết nàng là con dâu Tang gia, cũng là một trong các khâm phạm lần này.
Trịnh Đán biết ở trước mặt nhiều cao thủ như vậy mình phản kháng cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn về phía Bùi Miên Mạn, nhưng thấy Sở Sơ Nhan, có mấy lời lại không tiện nói ra.
Bùi Miên Mạn hé miệng cười duyên, đoán được tâm tư của nàng, nguyên khí truyền âm nói:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ cứu A Tổ.
Lúc này Trịnh Đán mới buông lỏng một hơi, bờ môi khẽ nhúc nhích, im lặng nói:
- Cảm ơn!
Bùi Miên Mạn gật đầu tỏ ý, đồng thời nghĩ thầm Tổ An là chuyện gì xảy ra, trêu chọc nhiều nữ nhân như vậy, kết quả còn hại ta ở trước mặt lão bà của hắn giúp hắn giải quyết, thật phiền muộn...
Sau khi bắt lại phạm nhân trên danh sách, Chu Tà Xích Tâm mới hỏi:
- Tổ An ở đâu?
- Hắn bị Thánh Nữ Ma giáo mang theo Bát Đại Tán Nhân bắt, trước đó không lâu còn ở trong khách điếm trên trấn, chúng ta nghĩ cách cứu viện thất bại, hiện tại không biết tình huống.
Bùi Miên Mạn đáp, nghĩ thầm hiện tại cũng chỉ có mượn lực lượng của những người này cứu Tổ An ra, đến thời điểm mình lại thừa dịp loạn mang Tổ An đi, hi vọng hết thảy thuận lợi.
- Lương Vương và Liễu Diệu đâu?
Chu Tà Xích Tâm hỏi.
Tang Thiến trả lời:
- Trước đó bọn họ bị Lô Tán Nguyên mang theo phản quân tập kích, để Tú Y Sứ Giả thừa dịp loạn mang theo Tổ An rời đi, hiện tại không biết bọn họ ở nơi nào.
- Hừ, thành sự không có bại sự có thừa.
Chu Tà Xích Tâm nhịn không được hừ lạnh, hiển nhiên trong giọng nói có chút bất mãn.
Mọi người nghe mà kinh hãi không thôi, phải biết hai người kia một cái là thúc thúc của hoàng đế, một cái là thúc thúc của Hoàng Hậu, hắn đánh giá không khách khí như vậy, có thể nghĩ lực lượng lớn như thế nào.
Lên tiếng hỏi phương hướng tiểu trấn, Chu Tà Xích Tâm có chút do dự, đến cùng là trực tiếp tiến đến, hay đi liên lạc đám người Lương Vương trước.
Dù sao những yêu nhân Ma giáo kia hơn phân nửa đã rời tiểu trấn, đến thời điểm khẳng định cần càng nhiều nhân thủ đi điều tra, cho nên tụ hợp với đám người Lương Vương trước càng bảo hiểm.
Bùi Miên Mạn nhìn ra hắn do dự, nói:
- Nhiều kỵ binh như vậy đi qua động tĩnh quá lớn, một khi đả thảo kinh xà sẽ không tốt, ta đi tiểu trấn xem xét tình huống trước.
Sở Sơ Nhan cũng nói:
- Không sai, ta đi cùng nàng, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Chu Tà Xích Tâm gật đầu:
- Như vậy cũng tốt, nhưng đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, nếu như các ngươi dám một mình thả Tổ An đào tẩu, đến thời điểm Sở gia và Bùi gia cũng sẽ khó thoát tội.
Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn liếc nhau, nhìn ra sầu lo trong mắt đối phương, bất quá vẫn đáp ứng:
- Được!
Sau đó hai nữ đi về phía tiểu trấn, hai nữ một cái thanh lệ thoát tục, một cái vưu vật nhân gian, ở cùng một chỗ hình thành phong cảnh tuyệt mỹ, ngay cả Hổ Bí Quân thậm chí Tú Y Sứ Giả huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng nhịn không được nhìn đến xuất thần.
Chu Tà Xích Tâm nặng nề hừ lạnh, lúc này mới nhìn cha con Tang Hoằng nói:
- Các ngươi nói kỹ càng sự tình phát sinh một chút, đặc biệt là những Tú Y Sứ Giả kia chết như thế nào.
...
Bất tri bất giác màn đêm đã buông xuống, trên tiểu trấn, trong Tứ Hải khách điếm, Bát Đại Tán Nhân sớm đã mua sắm các loại vật tư, dùng cơm chiều xong thì trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Thu Hồng Lệ thì đến phòng Tổ An, bởi vì nàng muốn tìm cơ hội moi ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, cho nên các tán nhân không có dị nghị.
Bất quá bọn hắn nghĩ đến Tổ An là hoa hoa công tử, lo lắng tiểu sắc phôi kia thật bất kính với Thánh Nữ, nên cố ý phái một tán nhân ở trên nóc nhà trông coi.
Băng tán nhân xung phong nhận việc, trận đại chiến trước đó hắn cực kỳ bất mãn với Tổ An, lại thêm thái độ của Thu Hồng Lệ mập mờ, hắn là quyết không cho phép hai người thật phát sinh cái gì.
Hắn nằm ở trên nóc nhà, bắt chéo hai chân, sau đó vểnh tai chú ý tình huống trong phòng.
Tổ An nhìn thấy Thu Hồng Lệ đến, không khỏi ngượng ngùng nói:
- Quý giáo đãi khách không khỏi quá nhiệt tình rồi, không chỉ bồi ăn bồi chơi, buổi tối còn để Thánh Nữ giúp ta giải sầu tịch mịch?
Băng tán nhân:
- ...
Đến từ Băng tán nhân, điểm nộ khí +358!
Gia hỏa này thật quá đáng ghét, chờ ta hồi giáo, nhất định nói cho những người theo đuổi Thánh Nữ kia, đến thời điểm những người kia biết ngươi đùa giỡn nữ thần trong lòng bọn họ như vậy, bảo đảm ngươi sẽ sống không bằng chết
Thu Hồng Lệ tức giận liếc Tổ An một cái:
- Có lúc ta cũng không biết là nên bội phục ngươi hay mắng ngươi, đã đến lúc này còn có tâm tư nói đùa.
Gia hỏa này thật là, vừa rồi thời điểm chôn những tử sĩ kia nghiêm túc như vậy, hiện tại lại cười đùa tí tửng.
- Cười sống cũng là một ngày, vẻ mặt đưa đám cũng là một ngày, đã như vậy, vì sao ta không cười sống mỗi một ngày chứ?
Tổ An buông tay, thờ ơ đáp.
Thu Hồng Lệ lộ ra dị sắc, sau cùng nhịn không được cảm thán:
- Ngươi là người phóng khoáng nhất mà ta gặp qua.
- Thực ra ta cũng không có tốt như ngươi thổi phồng.
Tổ An xấu hổ.
- Chủ yếu là nghĩ ngươi sẽ bảo hộ ta, nếu ngươi là Thánh Nữ, địa vị trong giáo khẳng định siêu nhiên, có ngươi bảo bọc, ta đương nhiên không sợ.
Thu Hồng Lệ lắc đầu:
- Địa vị trong giáo của ta không có cao như ngươi tưởng tượng, nói cho cùng đây là một thế giới thực lực vi tôn, tuổi ta quá nhỏ, tu vi chỉ mới Lục phẩm, trong giáo cao thủ như mây, rất nhiều người không để ta ở trong mắt, ta bất quá là ỷ vào sư phụ, bọn họ mới bảo trì khách khí ở mặt ngoài mà thôi.