Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 900 - Chương 900: Văn Đạo Nhân

Chương 900: Văn đạo nhân Chương 900: Văn đạo nhân

Người tới tự nhiên chính là đạo cô kia, nàng ồ một tiếng:

- Thánh Nữ Ma giáo quả nhiên có chút môn đạo.

Tuy trong giọng của nàng nói tràn ngập tán thưởng, nhưng tay lại không dừng chút nào, tiếp tục đánh tới yếu hại của đối phương.

Đối phương bất ngờ không đề phòng có thể đón lấy nàng một chiêu đã là kỳ tích, nhưng hiện tại tai kiếp khó thoát.

Nhìn bàn tay trắng nõn nhưng lại tràn ngập sát cơ, Thu Hồng Lệ lóeên vẻ tuyệt vọng, vừa rồi nàng bị một kích kia làm cho nguyên khí trong cơ thể hỗn loạn, vốn lấy tu vi của nàng, đại khái điều tức ba cái hô hấp sẽ khôi phục lực chiến đấu, nhưng đối phương nơi nào sẽ cho nàng cơ hội này.

Đúng lúc này, trước người nàng xuất hiện một thân ảnh, một cánh tay ấm áp ôm lấy nàng:

- Đi mau!

Người kia tự nhiên là Tổ An thi triển Đại Phong, ở thời khắc mạng sống nàng như treo trên sợi tóc cứu lấy nàng.

Một chưởng kia của đạo cô mất đi mục tiêu, trực tiếp đánh vào trên cây cột sau lưng Thu Hồng Lệ.

Không có phát ra tiếng vang kinh thiên động địa gì, ngược lại một chút thanh âm cũng không có, khiến người ta có cảm giác mâu thuẫn cực độ.

Bất quá khi nàng thu bàn tay về, cây cột lại đổ sụp, cũng không phải gãy lìa, mà là cả cây cột biến thành bụi phấn rơi xuống.

Sắc mặt của Tổ An và Thu Hồng Lệ tái nhợt, vừa rồi nếu bị một chưởng này đánh trúng, chỉ sợ sớm đã hóa thành sương máu?

Lúc này hai người mới có cơ hội dò xét đối thủ, chỉ thấy là một đạo cô mặc đạo bào màu vàng hơi đỏ, tay cầm phất trần, tướng mạo bình thường, nhưng cả người để lộ ra khí chất yêu diễm.

Nhìn hình dạng của đối phương, Tổ An khẽ giật mình:

- Lý Mạc Sầu?

Hình tượng này thật rất giống Lý Mạc Sầu trong Thần Điêu Hiệp Lữ, bất quá dung mạo kém Lý Mạc Sầu không ít.

- A?

Đạo cô kia không tiếp tục xuất thủ, ngược lại tò mò nhìn Tổ An.

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi thi triển thân pháp gì, vì sao tốc độ nhanh như vậy?

Tổ An hừ lạnh:

- Sao ta phải nói cho ngươi, không bằng ngươi nói cho ta biết, một chưởng kia tên gì đi?

Đạo cô kia cười lạnh:

- Xú tiểu tử, tự tìm cái chết!

Nàng vừa dứt lời, liền vung chưởng đánh tới hai người, tốc độ quá nhanh, cơ hồ vừa ra tay, chưởng lực đã tới trước mặt.

Tổ An hoảng hốt, vội vàng thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, huyễn hóa ra ba bóng người chạy đi.

Đạo cô kia đánh trúng một tàn ảnh, vẻ kinh dị trong mắt càng đậm:

- Thân pháp này...

Tổ An không dám khinh thường, vội vàng ôm lấy Thu Hồng Lệ lao ra cửa sổ.

Đạo cô kia làm sao để hắn đạt được, phất trần trong tay lắc một cái, sợi tơ dài vài thước trong nháy mắt tăng vọt thành vài trượng, trực tiếp cản ở trên cửa.

Tổ An giật mình, vội vàng biến hóa phương hướng.

Đáng tiếc những sợi tơ màu trắng kia phảng phất như có sinh mệnh, mỗi một cái giống như trường xà, không ngừng quấn lên thân thể hai người.

Tổ An liếc qua những sợi tơ kia, chỉ thấy băng ghế cứng rắn giống như bị laze chiếu rọi, trong nháy mắt gãy thành hai đoạn, mặt cắt bóng loáng, hắn nào dám để những sợi tơ này cuốn lấy?

Hắn thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh đến cực hạn, không ngừng tránh né sợi tơ bay vút tới, nhưng những sợi tơ màu trắng này như không có phần cuối, không ngừng kéo dài tăng trưởng, rất nhanh cả phòng khắp nơi đều có, giống như kết thành mạng nhện, để không gian hắn có thể xê dịch né tránh càng ngày càng nhỏ.

Trên mặt đạo cô kia hiện ra nụ cười tàn nhẫn như mèo vờn chuột:

- Xú tiểu tử, ngươi để ta ngoài ý muốn, rõ ràng tu vi cực thấp, nhưng thân pháp thần kỳ ngay cả Tông Sư cũng không sánh nổi, ta càng ngày càng hứng thú với ngươi rồi.

- Đã có hứng thú, vì sao ra tay ác như vậy.

Tổ An đổ mồ hôi, nhìn xung quanh tràn đầy sợi tơ, có thể đoán được không quá nửa phút, mình sẽ bị bắt lại.

Đạo cô kia cười híp mắt nói:

- Bởi vì cảm thấy hứng thú, mới phải bắt lại chậm rãi đùa bỡn, ta thích nam nhân trẻ tuổi cường tráng như ngươi.

Tổ An buồn nôn, nhịn không được mắng:

- Đáng tiếc ta không có hứng thú với nữ nhân già giống ngươi.

- Ngươi nói cái gì!

Đạo cô kia giận tím mặt, kinh hô một tiếng, sợi tơ trên phất trần tăng vọt.

Đến từ Văn đạo nhân, điểm nộ khí +678!

- Văn đạo nhân?

Nhìn hệ thống thu thập điểm nộ khí, trong lòng Tổ An giật mình, còn tưởng là Tri Chu Tinh chứ.

Đáng tiếc chọc giận đối phương cái giá rất lớn, phất trần tăng vọt để hắn không có địa phương tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn sợi tơ từ bốn phương tám hướng quấn tới.

Đúng lúc này, Thu Hồng Lệ ở trong ngực hắn bỗng nhiên lấy ra một cái đèn lồng, tia sáng màu vàng nhạt lan tràn, những sợi tơ vốn nhanh chóng đánh tới như trúng Định Thân Thuật, cứng tại nguyên chỗ.

Tuy vừa rồi Tổ An tránh né thật lâu, nhưng tốc độ của hắn cực nhanh, cho nên thời gian trôi qua rất ngắn, lúc này Thu Hồng Lệ mới điều tức xong nguyên khí hỗn loạn, rốt cục có thể xuất thủ.

- A? Trường Tín Cung Đăng!

Văn đạo nhân nhìn đèn lồng trong tay nàng, ánh mắt bộc phát ra vẻ tham lam.

Lúc này Thu Hồng Lệ đầu đầy mồ hôi:

- Đi mau, ta không khống chế được nàng quá lâu!

Tổ An ôm nàng điều tra bốn phía, không khỏi âm thầm kêu khổ, ta cũng muốn đi, nhưng bây giờ cả phòng bị phất trần vây kín, ta muốn đi cũng không đi được.

Văn đạo nhân cười rộ lên:

- Tu vi của ngươi quá thấp, còn không thể hoàn toàn phát huy uy lực của chiếc đèn này, ta sắp khôi phục lại, đến thời điểm đó chiếc đèn này quy ta.

Nàng không nghĩ tới hôm nay vận khí tốt như vậy, đầu tiên là ở dã ngoại hút một gia hỏa làm càn làm bậy, tuy gia hỏa kia ngu xuẩn, nhưng tu vi không thấp, thắng ở trẻ tuổi, mùi vị rất ngon; đằng sau trên nóc nhà tuổi hơn lớn, mùi vị kém chút, có điều tu vi của hắn càng cao.

Bình Luận (0)
Comment