Nhưng nếu một bí cảnh âm u khủng bố, như vậy hơn phân nửa sẽ cực kỳ hung hiểm.
Rất hiển nhiên, hoàn cảnh bây giờ thuộc về cái sau.
Hai người cẩn thận từng li từng tí đi lên phía trước, bởi vì sương mù màu nâu xanh khiến người ta rất dễ dàng mất phương hướng, căn bản không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, hai người chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Bỗng nhiên, dưới chân hai người trống không, giống như đạp lên một tầng đất mỏng.
- Cẩn thận!
Tổ An và Bùi Miên Mạn không hẹn mà cùng nhắc nhở đối phương, sau đó nhảy về phía sau.
Đáng tiếc Bùi Miên Mạn đang trọng thương, mới nhảy một nửa, nguyên khí trong cơ thể không còn, cả người nhất thời rơi xuống dưới, Tổ An vội vàng giữ chặt nàng, thế nhưng bị nàng ảnh hưởng, hắn không thể không xuống rơi theo.
Trong lòng hắn kinh hãi, vội vươn tay đi đập vách đất bên cạnh, phía dưới không biết sâu bao nhiêu, có cơ quan bẫy rập gì hay không cũng không biết, tự nhiên không dám rơi xuống.
Đáng tiếc không như mong muốn, tầng đất xung quanh không biết chuyện gì xảy ra, lại cứng rắn bóng loáng, phải biết lấy tu vi của Tổ An hiện tại, khai bi liệt thạch dễ như trở bàn tay, một trảo toàn lực kia, trên lý luận là có thể cắm cả bàn tay vào vách tường, sau đó ngừng lại xu thế trượt.
Nhưng ai biết ngón tay chỉ có thể đập ra một vết rách nhàn nhạt, không có cắm vào được, dù chỉ tiến vào một chút, nhưng vẫn để ngón tay của hắn vô cùng đau đớn.
Bởi vì không chỗ mượn lực, hắn không cách nào ngăn cản xu thế hai người hạ xuống.
Tổ An vô ý thức ôm Bùi Miên Mạn vào trong ngực, dùng thân thể bảo hộ hắn, dù sao trọng thương của đối phương còn đó, một khi rơi xuống sợ rằng sẽ bị mất mạng tại chỗ.
Về phần hắn thì có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh hộ thể, năng lực khôi phục viễn siêu người khác.
Hai người một đường lăn xuống, hắn chăm chú ôm đầu Bùi Miên Mạn vào trong ngực, tận khả năng dùng càng nhiều diện tích thân thể bao trùm nàng.
May mắn phía dưới không phải vực sâu không đáy, hai người lăn một hồi rốt cục cũng tới mặt đất.
Tổ An rên lên, hắn cảm giác có đồ vật bén nhọn đâm vào lưng mình, có điều lúc này hắn lại không rảnh chú ý, vội vàng nâng gương mặt của cô gái trong ngực lên:
- Đại Mạn Mạn, ngươi không sao chứ?
Ánh mắt của Bùi Miên Mạn rốt cuộc không còn mị thái điên đảo chúng sinh như ngày bình thường, mà có chút thất thần nhìn hắn:
- Ta không có... Không có việc gì, ngươi không sợ mình có chuyện gì sẽ để Sơ Nhan thương tâm khổ sở sao?
Từng màn vừa rồi nàng nhớ cực kỳ rõ ràng, ở thời khắc nguy nan hắn không có một mình chạy trốn, ngược lại vì cứu nàng mà rơi vào trong hố sâu.
Nhưng trước đó ai cũng không biết phía dưới là cái gì, đối phương hoàn toàn là bốc lên nguy hiểm tính mạng cứu nàng.
Hơn nữa trong quá trình lăn xuống, đối phương đều dùng thân thể giúp nàng ngăn cản các loại nguy hiểm, bây giờ nàng trừ y phục hơi nhăn chút, có vài chỗ rách da, thì cơ hồ không có thương tổn gì.
Nhưng quần áo trên người đối phương bị đá vụn ven đường cắt rách tung toé, da thịt bầm dập, vết thương chằng chịt.
Tổ An cười ha ha:
- Nói mê sảng gì đấy, dưới tình huống đó ta làm sao có thể thấy chết không cứu, ngươi là bằng hữu của ta nha.
- Chỉ là bằng hữu thôi sao...
Trên mặt Bùi Miên Mạn có vẻ thất lạc lóe lên một cái rồi biến mất, khôi phục vẻ kiều mỵ như ngày bình thường.
- Cũng phải, ta là bạn thân tốt nhất của Sơ Nhan, nếu ngươi không cứu ta, Sơ Nhan khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nói xong giơ nắm tay lên nện đối phương một cái.
- Tê...
Tổ An hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy sau lưng đau đớn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
- Ngươi làm sao vậy, ta không có dùng lực mà?
Bùi Miên Mạn sắp khóc, vội vàng hỏi.
- Không có gì, hẳn là vừa rồi rơi xuống, sau lưng cắm đồ vật gì đó, ngươi giúp ta xem một chút.
Tổ An quay đầu ra sau, đáng tiếc không nhìn thấy tình huống sau lưng.
Bùi Miên Mạn thấy vậy nước mắt chảy xuống, chỉ thấy một cây gai nhọn cắm ở sau lưng hắn, nhìn chiều sâu hẳn đã cắm vào trong phổi, khó trách hắn sẽ phun ra máu.
Nghe nàng miêu tả, Tổ An lại buông lỏng một hơi:
- Còn may, giúp ta rút ra đi.
Bùi Miên Mạn vội vàng nói:
- Nhưng mạo muội rút ra như vậy, rất dễ làm mất máu.
Tổ An vuốt tóc của nàng, an ủi nói:
- Yên tâm đi, mặc dù tu vi của ta bình thường, nhưng thân thể cứng rắn, không có việc gì.
Bùi Miên Mạn cũng biết sức khôi phục cường đại của hắn, cắn môi nói:
- Vậy ngươi cẩn thận một chút.
- Ừm!
Tổ An ngồi thẳng, vì ngăn nàng lo lắng, dù rất đau, nhưng biểu lộ cực kỳ lạnh nhạt.
Hắn cũng có chút bội phục mình, trước kia cảm thấy Quan Vũ cạo xương trừ độc không thể tin, nhưng mình bị không biết bao nhiêu vết thương trí mạng, đừng nói cạo xương, xương cốt của hắn nát qua không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn khép lại.
Cũng may nơi này là thế giới tu hành, thân thể võ giả không yếu ớt giống như nhân loại kiếp trước, đương nhiên võ giả khác bị thương nặng như vậy, khẳng định đã sớm chết, nói cho cùng vẫn là nhờ Phú Bà Khoái Lạc Cước và Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh.
Thuở nhỏ Bùi Miên Mạn cũng là thiên tài tu hành, mặc kệ dùng binh khí gì tay cũng rất vững vàng, nhưng hôm nay nắm một cây gai nhọn lại run tay.
- Không có việc gì, rút ra đi.
Tổ An nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể nàng, nụ cười ấm áp kia để cho nàng trấn định lại.
Bùi Miên Mạn cũng biết thương thế như vậy không kéo dài được, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi rút gai nhọn ra, động tác của nàng rất chậm, sợ không cẩn thận làm đối phương chảy nhiều máu.
Tổ An rên lên một tiếng, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, thực quá đau rồi.