Liên tiếp triệu hồi ra ba lần Đại Phong, Tổ An thở hổn hển, hiện tại trong thời gian ngắn đã không có cách nào triệu hoán Đại Phong lần nữa, phải biết ba lần này đều là khoảng cách xa nhất, tiêu hao rất lớn.
Mắt thấy quả cầu rắn theo đuổi không bỏ, may mắn Bùi Miên Mạn thoáng khôi phục lại, thi triển ra Hắc Viêm yểm hộ hắn.
Tổ An thừa cơ di chuyển về phía trước mấy chục mét, nhưng tiếp xuống hai người cũng không có cách nào.
Tổ An không cam lòng nhìn mấy chục mét cuối cùng, hắn có 80% nắm chắc, thông đạo bí mật kia ở trên vách tường giữa không trung, đáng tiếc bây giờ hai người lại không qua được.
Vừa huy kiếm ngăn cản quái xà không ngừng công kích, vừa trơ mắt nhìn quả cầu rắn to lớn càng ngày càng gần.
Hắn đại khái tính toán một chút, trước khi chúng đuổi tới, bọn họ căn bản không kịp khôi phục.
Nhưng bản năng cầu sinh vẫn để hắn không ngừng vung trường kiếm chém giết quái xà tới gần, nhưng khi quả cầu rắn tới dưới chân hai người, bọn họ là thật tuyệt vọng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên vách tường cách đó không xa nứt ra, một đầu lưỡi to lớn quấn tới, trực tiếp quất về phía quả cầu rắn.
- A Tổ, chúng ta thật phải chết ở chỗ này sao?
Bùi Miên Mạn cúi đầu nhìn quả cầu rắn phía dưới, có thể thấy rõ mỗi một con quái xà dữ tợn buồn nôn.
Mặc dù bây giờ quả cầu rắn cách bọn họ một chút khoảng cách, nhưng có thể đoán được, không bao lâu sẽ có càng ngày càng nhiều quái xà leo lên, sau đó bay vụt về phía hai người.
- Không đến thời khắc cuối cùng thì không nên từ bỏ.
Tổ An trầm giọng nói, đang suy tư phương pháp, đáng tiếc bây giờ đối mặt vô số quái xà, phương án nào cũng bị hắn phủ quyết.
Lúc này Bùi Miên Mạn lại ngẩng đầu nhìn hắn:
- Thời khắc sinh mệnh cuối cùng, không phải Sở Sơ Nhan ở bên cạnh ngươi, có phải ngươi rất tiếc nuối hay không?
Tổ An đánh bay mấy quái xà, lắc đầu:
- Cái này có gì phải tiếc nuối, lúc này có ngươi ở bên người ta, cũng đã rất thỏa mãn.
Nghe hắn trả lời, khóe môi của Bùi Miên Mạn hơi giương lên, trên gương mặt trắng xám có chút vui sướng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhịn không được sâu kín thở dài:
- Ngươi nói nếu chúng ta nhận biết sớm một chút, thì tốt biết bao.
Tổ An vô ý thức trả lời:
- Nếu chúng ta nhận biết sớm, ngươi sẽ không liếc ta một cái.
- Ngươi thật có tự mình hiểu lấy.
Bùi Miên Mạn cười khúc khích, nghĩ cũng phải, nếu không phải đối phương là trượng phu của Sở Sơ Nhan, để nàng sinh ra lòng hiếu kỳ, lấy tính tình của nàng xác thực sẽ không liếc nhìn gia hỏa bại hoại vô lại như vậy.
Tổ An cười hắc hắc:
- Đột nhiên nói những thứ này làm gì, chẳng lẽ không thể tự kềm chế được yêu ta rồi?
Ai biết Bùi Miên Mạn không có tức giận, cũng không có thẹn thùng, ngược lại yên tĩnh nhìn hắn, đôi mắt giống như làn thu thủy, bỗng nhiên nàng hôn lên môi hắn.
Tổ An khẽ giật mình, môi đỏ mềm mại, khí tức ngọt ngào để hắn giật mình, xém chút thất thần bị quái xà cắn trúng, vội vàng huy kiếm ngăn chúng nó lại.
Thật lâu sau mới rời môi, gương mặt vốn trắng xám của Bùi Miên Mạn lúc này như bôi một tầng son phấn, có chút ngượng ngùng quay đầu qua chỗ khác:
- Ta chỉ nghĩ trước khi chết, đời này còn chưa hôn có chút tiếc nuối, cho nên mới thử xem, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.
Tổ An phiền muộn:
- Nghe ngươi nói, tựa hồ tùy tiện nam nhân nào cũng được?
- Cũng không phải chỉ có ngươi mới được.
Bùi Miên Mạn mỉm cười.
Tổ An cười ha ha:
- Vậy sự tình ngươi chưa từng làm còn nhiều lắm, ta có thể giúp ngươi thể nghiệm từng cái.
- Cút!
Bùi Miên Mạn đỏ mặt xì một cái, nhưng hệ thống không có thu được điểm nộ khí, hiển nhiên không có thật tức giận.
Trong bầu không khí mập mờ, để hố lớn khủng bố hiểm ác nhiều một tia ôn nhu, bất quá hai người đều hiểu, thời gian lưu cho bọn hắn càng ngày càng ít.
Quả cầu rắn dừng lại, hiển nhiên chúng cảm thấy khoảng cách này đã không sai biệt lắm, cũng không có tiếp tục mở rộng, những quái xà khác ào ào bò lên viên cầu, từng con ngước cổ vận sức chờ phát động.
Lần này số lượng bắn tới không biết gấp vừa rồi bao nhiêu lần, Tổ An cũng không có lòng tin ngăn trở tất cả, hơn nữa coi như chặn được một đợt, đằng sau còn có vô số đợt, hai người vẫn chỉ có một con đường chết.
Đang lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên cách đó không xa, vách tường nứt ra, một đồ vật màu nâu xanh bắn tới, trực tiếp cắm vào trong quả cầu rắn, sau đó cuốn lấy không biết bao nhiêu quái xà đang liều mạng giãy giụa về.
Đằng sau vết nứt truyền đến thanh âm nhấm nuốt, phảng phất như đang ăn thịt dê nướng.
Giữa không trung, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tổ An khó khăn nuốt nước miếng:
- Vừa rồi đó là... cái lưỡi?
Bùi Miên Mạn cũng hoa dung thất sắc:
- Tựa hồ là vậy.
Cái lưỡi lớn như vậy, dài như vậy, đến cùng là sinh vật nào mới có.
Hơn nữa Tổ An còn nhớ rõ, huyết dịch của những quái xà kia có độc và tính ăn mòn, không biết sinh vật sau vách tường làm sao ăn được?
Không sợ thủng dạ dày sao?
Khó trách cái lưỡi màu nâu xanh, vừa nhìn liền biết không khoẻ mạnh.
Trong đầu Tổ An suy nghĩ hỗn loạn, lúc này những quái xà phía dưới vốn khí thế hung hung, hiện tại như nhìn thấy thiên địch, hoảng sợ tán loạn.
Quả cầu rắn sụp đổ, những quái xà kia không còn anh dũng như vừa rồi, ào ào chạy trốn.
Chỉ là trước đó tụ tập quá nhiều, những quái xà trong quả cầu rắn càng thảm, thời gian ngắn căn bản không có cách nào thoát thân, ngược lại bởi vì rất nhiều rắn quấn chặt, dù là ai cũng không có cách nào nhanh chóng mở ra.
Lúc này cái lưỡi lại bắn ra, lần này Tổ An thấy rõ ràng, đầu lưỡi không hề mềm mại, mà giống như một cây thương thép, trong nháy mắt xuyên thủng quả cầu rắn, đầu lưỡi ở bên kia còn lộ ra một đoạn, huyết dịch quái xà và dịch nhờn dọc theo đầu lưỡi nhỏ xuống.