Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 94 - Chương 94: Hỏi Một Chút Không Được Sao? (2)

Chương 94: Hỏi Một Chút Không Được Sao? (2) Chương 94: Hỏi Một Chút Không Được Sao? (2)

Tổ An chấn kinh:

- Con mẹ nó, ngươi đã không mua nổi còn hỏi cái gì.

- Hỏi cho đỡ ghiền không được sao?

Vi Tác thản nhiên.

Mặt Tổ An đen lên, không nói thêm gì nữa, nói nữa sẽ không nhịn được đánh người nha.

- Vừa rồi ngươi còn nói chúng ta là huynh đệ?

- Ta gạt ngươi không được sao!

...

Sau đó là Binh Tào trong thành đến dạy chiến tranh quân sự:

- Toàn thắng không đấu, đại binh không sáng tạo, cùng quỷ thần thông, hơi quá thay! Hơi quá thay! Cùng người đồng bệnh cứu giúp, đồng tình phối hợp, đồng ác tương trợ, người cùng sở thích chung thế, cho nên không binh giáp mà thắng, không xông cơ mà công, không chiến hào mà thủ... Loài chim dữ kích, ti bay liễm cánh; mãnh thú đọ sức, nhị tai phủ phục; thánh nhân động, tất có ngu sắc...

Tổ An giống như nghe thiên thư, cảm thấy toàn bộ quá trình phảng phất như có con muỗi vo ve ở bên tai, hắn cảm thấy mình sắp không chịu nổi, thật vất vả xuyên việt, kết quả lại phải tới trường, tới trường còn học tiết khóa loạn thất bát tao.

Hắn cảm thấy mình như vậy là đang lãng phí sinh mệnh, đời trước lãng phí sinh mệnh đã đủ nhiều, đời này còn phải như vậy sao?

Lúc đầu hắn muốn trực tiếp đứng dậy ra ngoài, bất quá nghĩ đến lão sư kia không chỉ có tu vi trên Tam phẩm, còn là quan viên triều đình, cảm thấy mình nên điệu thấp một chút cho thỏa đáng.

n, chờ tiết này xong lại trốn học cũng không muộn.

Hắn không ngừng cầu nguyện, nhưng thời gian của tiết khóa kia không chỉ không trôi nhanh, ngược lại trở nên dài dằng dặc, rốt cục đợi đến tan lớp, hắn cảm thấy người sắp điên rồi.

- Không được không được, ta muốn rời khỏi.

Mặt Tổ An đen lên lao ra ngoài.

- Đi căn tin ăn cơm không? Cùng một chỗ, ta mời ngươi.

Lúc này Vi Tác từ phía sau đuổi theo, vẻ mặt nịnh nọt.

Lúc này Tổ An mới nghĩ đến bây giờ đã đến giữa trưa, nghĩ đến mình ra ngoài cũng phải ăn cơm, còn phải dùng tiền của mình, trước ăn cơm lại đi cũng không muộn.

- Đúng rồi, tin tức của ngươi linh thông như vậy, ngươi có biết một người tên Vi Hoằng Đức hay không?

Tổ An nghĩ đến Mễ lão đầu nhắc nhở, vạn nhất hôm nay trốn học trở về, vẫn không có bất luận thu hoạch gì, chỉ sợ tên kia sẽ không dễ dàng buông tha hắn.

- Biết, hắn là ca ca của ta, ngươi biết hắn?

Vi Tác tò mò nhìn qua.

- Ca ca của ngươi?

Tổ An hồ nghi, có trùng hợp như vậy sao.

- Sao tên của các ngươi không giống?

- Ai nói giữa huynh đệ danh tự phải giống.

Vi Tác nhếch miệng.

- Ta cảm thấy danh tự của ca ca ta quá quê mùa, đâu bá khí bằng tên của ta.

Tổ An nín cười:

- Phải phải phải, ngươi rất bá khí, ca của ngươi cũng ở trong trường học chứ?

- Đúng vậy, thiên phú của hắn tốt hơn ta, ở Địa tự ban năm thứ ba.

Vi Tác nói tới cái này, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

- Nhà các ngươi làm cái gì?

Tổ An có chút hiếu kỳ, thực không nghĩ ra vì sao Mễ lão đầu lại để mình tiếp cận Vi Hoằng Đức.

- Trước kia lão đầu tử nhà ta ở Thiếu phủ làm người hầu, những năm gần đây nghỉ hưu đến Minh Nguyệt Thành dưỡng lão, không cách nào so sánh với Sở gia các ngươi được.

Vi Tác đáp.

Thiếu phủ?

Tổ An như có điều suy nghĩ, Thiếu phủ là một trong Cửu Khanh, cái ngành này chưởng quản bảo khố của hoàng đế, người ở bên trong tất cả là thái giám thân tín, người khác đồng dạng cũng được hoàng đế tín nhiệm, Mễ lão đầu để ta tiếp cận nhà bọn hắn, rốt cuộc là muốn làm gì.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một thanh âm không hài hòa vang lên:

- Diệp lão đại, chính là tên kia đoạt nguyên thạch của chúng ta.

Vi Tác thấy thế vèo một tiếng, phảng phất như con thỏ vọt qua bên cạnh, một bộ không quen Tổ An.

Tổ An thầm mắng, gia hỏa này thật không có nghĩa khí.

Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Mãn Dư đang thêm mắm thêm muối miêu tả chuyện khi đó cho một thanh niên, thanh niên kia ngăn ở trên đường, sắc mặt âm trầm nhìn hắn:

- Con mẹ nó ngươi là Tổ An?

- Ta là cha ngươi.

Tổ An đáp.

Đến từ Diệp Thần Lương, điểm nộ khí +555!

Hiển nhiên thanh niên sắc mặt âm trầm kia chính là hậu trường của Mãn Dư, lão đại Diệp Thần Lương.

- Rất tốt, ngươi thành công gây ra phẫn nộ của ta.

Diệp Thần Lương nhéo nhéo ngón tay, khớp xương khanh khách rung động, đã rất lâu không ai dám nói chuyện với hắn như vậy, đặc biệt là đối phương còn đến từ Hoàng tự ban.

Tổ An giang tay:

- Chỉ biết đánh võ mồm thôi sao, có bản lĩnh ngươi cắn ta?

Đến từ Diệp Thần Lương, điểm nộ khí +666!

Trong mắt Diệp Thần Lương lóe lên hàn quang, đang muốn xuất thủ, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một thanh âm trêu tức:

- Làm đồng học, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, ở trong phạm vi học viện công nhiên đánh nhau ẩu đả, là sẽ bị đuổi học.

Tổ An nhìn lại, phát hiện một gia hỏa nam sinh nữ tướng đứng ở cách đó không xa cười không ngớt, chính là Tạ Tú mà trước đó ở cửa trường học gặp mặt một lần.

Diệp Thần Lương ngừng thở, mặc dù Tạ Tú này bất học vô thuật, nhưng dù sao cũng là con trai thành chủ, hắn còn không thể trêu vào Tạ gia, đành phải dằn xuống, nhìn Tổ An lạnh lùng nói:

- Tốt, ta muốn quyết đấu với ngươi!

Tổ An liếc mắt:

- Ngươi nói quyết đấu là quyết đấu, ta phải nể mặt mũi? Cự tuyệt!

Diệp Thần Lương không khỏi giận dữ:

- Ngươi ngay cả lá gan quyết đấu cũng không có? Còn đáng là nam nhân không!

Đến từ Diệp Thần Lương, điểm nộ khí +777

Lúc này Tạ Tú lại mở miệng:

- Quyết đấu nhất định phải song phương đồng ý, ai cũng không có cách nào miễn cưỡng.

Tổ An biết hắn là đang cố ý nhắc nhở mình, bất quá trước đó đã được hiệu trưởng nhắc nhở, đương nhiên sẽ không mắc lừa.

Trong mắt Diệp Thần Lương lóe lên vẻ oán độc, lạnh lùng nhìn Tạ Tú:

- Tạ nhị công tử, chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi nha.

Bình Luận (0)
Comment