Lục Gặp Ký Thu

Chương 24

Gặp được người mình thích, ngoại trừ đỏ mặt, nhịp tim của bạn cũng sẽ đập nhanh hơn.

Lộ Ký Thu bị câu nói vừa rồi của anh trêu đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, một hồi lâu đều không dám ngẩng đầu.

Mặc kệ anh nắm tay đi vào cửa hàng, nhân viên nhiệt tình tiến lên chào đón, nhìn thấy rất nhiều máy quay nhưng cũng không ngạc nhiên, giống như đã được thông báo trước.

Lưu Đồng đi lên trước, đưa danh sách cho Lục Nhất Hành, “Đây là những thứ trước mắt chúng ta cần chuẩn bị.”

Lục Nhất Hành nhìn đại khái qua một lần, tổ tiết mục rất cẩn thận, cơ bản những vật dụng thiết yếu đều đã được liệt kê.

Đi dạo một vòng quanh cửa hàng, cuối cùng Lục Nhất Hành chỉ là mua hai cái đèn pin cầm tay đơn giản.

Lúc tính tiền, nhân viên bán hàng không quên giới thiệu: “Cái đèn pin này không thấm nước, có bốn chế độ khác nhau là chiếu thông thường, luôn chớp, chớp sáng nhanh và liên tục thay đổi giữa các chế độ. Thời gian chiếu sáng tùy thuộc vào chế độ lựa chọn, ít nhất có thể tới 50 tiếng, lâu nhất có thể đạt được tới 100 tiếng.”

Đối với các hoạt động vận động bên ngoài, Lộ Ký Thu hoàn toàn không biết, nghe thấy nhân viên này nói như vậy thì đã thông suốt hơn, lúc này mới biết là đen pin nhỏ xíu như đồng tiền xu thế này lại có nhiều công năng đến vậy.

Rời cửa hàng, hai người đi thẳng lên nhà hàng ở trên lầu.

Lúc ăn cơm, hai người trò chuyện về chuyện cắm trại dã ngoại vào ngày mai.

Đồ ăn vừa được bưng lên, Lục Nhất Hành đột nhiên nhìn sang cô, nhẹ giọng hỏi: “Cái kia của em đã hết chưa?”

“Um, ừm, đã hết rồi.” Lộ Ký Thu bưng ly nước lên, cố gắng che giấu vẻ xấu hổ của bản thân lúc này.

Lục Nhất Hành đưa tay sờ sờ mũi, giải thích nói: “Ý anh muốn nói, chỗ cắm trại dã ngoại lần này là ở chân núi, bên cạnh có một hồ nước, ở đó hai ngày một đêm nên buổi sáng ở bên hồ sẽ rất lạnh.”

Lộ Ký Thu cúi đầu, buồn bực đáp lời: “Ừ.”

Hai người yên lặng ăn đồ ăn, mỗi nhân viên công tác vây quanh đều cố gắng nín cười.

Một lát sau, Lục Nhất Hành múc chén canh cho cô, chuyển chủ đề.

“Chút nữa dẫn em đi ăn ở nhà hàng có đầu bếp riêng, hương vị rất tốt.”

Lộ Ký Thu uống canh, gật đầu nói được.



Buổi tối, hai người đang thu dọn ba lô, chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến cắm trại dã ngoại vào ngày mai thì Lưu Đồng đến gõ cửa.

Đêm nay cũng có phỏng vấn trước khi ngủ, để không làm lỡ chuyện bọn họ thu dọn đồ đạc nên Lưu Đồng đã dẫn theo cameraman qua đây.

Ở trong phòng ngủ của Lộ Ký Thu, buổi phỏng vấn bắt đầu.

“Trước đây, em có từng cắm trại dã ngoại hay chưa?”

Lộ Ký Thu tiện tay búi tóc củ tỏi, lắc đầu nói: “Không có, đây là lần đầu tiên.”

“Có một người bạn trai có tương đối nhiều kinh nghiệm đối với các hoạt động bên ngoài như anh Hành, có thể làm cho em có cảm giác an toàn không?”

Động tác gấp quần áo của Lộ Ký Thu dừng lại một chút, gật đầu, rất nghiêm túc trả lời: “Em có cảm nhận được, ở trên nhiều mặt, anh ấy đều mang đến cho bạn gái cảm giác an toàn.”

Lưu Đồng không khỏi nở nụ cười, trải qua mấy ngày ghi hình, Lộ Ký Thu giống như dần dần tiến bộ hơn.

Lộ Ký Thu đỏ mặt, cúi đầu sắp xếp quần áo, tò mò hỏi: “Chúng ta có sáu người mà ngủ lều thì sẽ phân như thế nào nha?”

“Tất cả mọi người đều ngủ bên trong túi ngủ, ba lều nhỏ sẽ được gộp chung một chỗ, phủ bên ngoài là một lều vải lớn.” Lưu Đồng giải thích.

Mặc dù Lưu Đồng nói như thế, nhưng Lộ Ký Thu vẫn hiểu là đêm mai cô và Lục Nhất Hành phải ở chung trong một lều.

Lưu Đồng biết cô đang chần chờ điều gì, bổ sung nói: “Trong lều sẽ bố trí ba máy quay trở lên, thêm vào đó, nhân viên của chúng tôi sẽ chia ca, luân phiên canh gác ở bên ngoài.”

Lưu Đồng tiếng nói vừa lời, cửa phòng ngủ bị gõ.

Lộ Ký Thu nửa quỳ trên sàn nhà, nhìn về phía cửa phòng, “Mời vào!”

Sau đó, cửa phòng liền bị đẩy ra, Lục Nhất Hành đứng ở cửa, cầm đèn pin trong tay, nói: “Để ở chỗ em một cái.”

Lộ Ký Thu đứng dậy đi qua, nhận lấy đèn pin nhỏ xíu, hỏi anh: “Làm thế nào để mở cái này?”

Lục Nhất Hành tựa lưng trên khung cửa, nhẹ giọng nói cho cô: “Nhấn và giữ nút này trong năm giây.”

“Ở đây sao, aizz, hình như em đếm quá nhanh rồi.”

Lục Nhất Hành xích lại gần, nhìn theo vị trí mà cô nhấn, “Nhấn lại một lần nữa, đè đến khi nào đèn sáng thì thả tay ra.”

“À nó sẽ sáng lên, vậy tức là đèn sáng lên thì sẽ là năm giây sao?”

Hai người đứng ở cửa phòng nghiên cứu đèn pin, Lộ Ký Thu không phát giác được khoảng cách của hai người quá gần, cũng không ý thức được việc tương tác với anh đã trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.

Mặt khác, thanh máu của Lưu Đồng với mấy cameraman sắp tụt về 0 rồi, chịu không nỗi phải cắt đứt đoạn trò chuyện của hai người này, “Hôm nay phỏng vấn tới đây thôi, ngày mai gặp.”

Lưu Đồng nói xong thì cùng với mấy cameraman rời đi.

Lục Nhất Hành thấy cô thu dọn một đống hành lý, thì nhắc nhở: “Chỉ đi có hai ngày một đêm, không cần mang quá nhiều đồ.”

“Được, ngày mai em chỉ đem một cái ba lô thôi,” Lộ Ký Thu cầm đèn pin đi vào phòng, bỏ nửa chồng quần áo vào vali, “Sau khi đi cắm trại dã ngoại về trở về, ngày hôm sau em phải về công ty trong hai ngày, cho nên bây giờ mới thu dọn cùng một lúc.”

“Về công ty.” Lục Nhất Hành ngập ngừng hỏi cô.

Lộ Ký Thu gật đầu, không dừng động tác trên tay, tiếp tục nói: “Lúc chiều chị Mẫn gọi điện thoại cho em, nói là muốn chụp hình cho trang bìa tạp chí, với đi gặp một đạo diễn.”

“Muốn trở về hai ngày?”

“Chắc là vậy, chị Mẫn còn chưa gửi thông tin vé máy bay cho em.”

Lộ Ký Thu nói chuyện, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, bật thốt hỏi: “Gần đây anh không có công việc gì sao?”

Rõ ràng đây là chương trình đóng giả người yêu, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại có công việc đi ra ngoài trong hai ngày.

Lục Nhất Hành lắc đầu, gần đây anh không để Phan Mậu nhận công việc mới, có thể đẩy đi đều đẩy cả.

Lộ Ký Thu thả quần áo trên tay xuống, nói rất chân thành: “Vậy em sẽ cố gắng làm xong nhanh rồi trở về.”

Lục Nhất Hành dựa vào cánh cửa, không khỏi cười cười.

“Nếu như, anh muốn dính lấy em.”



Bình Luận (0)
Comment