Lục Gặp Ký Thu

Chương 44

Đây chính là lần đầu tiên cô chủ động ôm chặt anh.

Lục Nhất Hành cúi đầu khẽ cười, xoa xoa đỉnh đầu cô, nói từng chữ một: “Anh với Trác Dư Hân không hề có bất kỳ quan hệ gì. Tất cả những lời nói đêm nay của cô ta đều làm cho người khác chán ghét. Cho nên, sau khi phát hiện cô ta đi theo anh xuống lầu, anh đã không thể khống chế tâm tình, nói vài câu rồi đi lên lầu.”

“… Về phần vì sao paparazzi lại chụp được hình lúc cô ta đang khóc thì anh thực sự cũng không biết và cũng không muốn biết.”

Lộ Ký Thu từ trong ngực ảnh ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Là anh làm cho cô ta khóc? Anh nói gì đó…”

Lục Nhất Hành dựa vào quầy bar, cúi đầu nhìn cô, không muốn Lộ Ký Thu biết kỹ hơn về những chuyện đã xảy ra.

“Anh chỉ nhớ, anh đã cố gắng nhịn không nói lời thô tục.” Lục Nhất Hành thẳng thắn nói.

Thấy Lộ Ký Thu còn đang suy nghĩ chuyện này, Lục Nhất Hành không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác.

Đưa tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang cau có của cô, nhẹ nhàng nói: “Đêm này hiếm khi ‘kết thúc ghi hình’, em đi thay quần áo, anh dẫn em đi ra ngoài chơi.”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, vô thức hỏi: “Đi nơi nào?”

“Tạm thời bí mật.”



Lộ Ký Thu lên lầu thay quần áo, còn Lục Nhất Hành thì đi đến căn hộ 902 lấy chìa khoá xe.

Khi anh đi đến căn hộ 902, thì thấy cửa phòng họp nhỏ không khóa, nhân viên công tác bên trong đang vô cùng khẩn trương và nghiêm túc.

[Cốc! Cốc! –]

Lục Nhất Hành đưa tay gõ cửa hai cái, ngắt lời bọn họ.

Lưu Đồng đứng dậy, tưởng là Lục Nhất Hành qua đây để nói chuyện về hot search trên weibo.

Nhưng Lục Nhất Hành không có đi vào, mà đứng ở cửa, đưa tay ra một chút, nói: “Chúng tôi muốn đi ra ngoài một chút.”

“Vậy, A Hồng, cậu gọi tổ của Anh Lương đi cùng…”

Lưu Đồng còn chưa nói hết thì Lục Nhất Hành đã xua tay, nói: “Không cần, tôi và Ký Thu ra ngoài có chút việc riêng, đưa chìa khóa xe cho tôi là được.”

Ngụ ý là Lục Nhất Hành muốn dừng quay trong đêm nay.

Dù sao thì hot search lần này trên weibo cũng đã ảnh hưởng rất lớn. Lưu Đồng thực sự không thể đi theo, bây giờ, cô phải liên lạc với người phụ trách để xử lý.

Đưa chìa khóa xe cho Lục Nhất Hành, tiễn anh ra tới cửa căn hộ 902, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Có thể sẽ có paparazzi theo đuôi, hai người ra ngoài phải cẩn thận một chút.”

Lục Nhất Hành cầm chìa khóa, gật đầu nói: “Được!”

Nói xong thì quay lại căn hộ 901.

Lộ Ký Thu không biết hai người sẽ đi đâu, lên lầu thay một chiếc áo lông cao cổ, mặc thêm áo khoác len bên ngoài, thoáng nhìn thấy khăn quàng cổ đặt bên cạnh giường thì vô thức cầm lên, rồi đứng trước gương, nghiêm túc quấn quanh cổ.

Có lẽ khi yêu, cảm xúc của người phụ nữ sẽ dễ dàng dao động. Nó giống như một đứa trẻ bảo vệ món đồ chơi của mình, rất sợ người khác đụng vào một chút thì sẽ cầm đi mất.

Nhìn camera trong phòng ngủ không hoạt động, Lộ Ký Thu không khỏi hít một hơi thật sâu, kết thúc ghi hình’’ đối với bọn họ mà chỉ là nghỉ để lấy hơi mà thôi.

Đi xuống lầu thì đúng lúc Lục Nhất Hành cầm chìa khóa xe trở về.

Hai người cùng ra thang máy rồi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Lúc ngồi trên xe Lộ Ký Thu mới phát hiện mình quên đội mũ và đeo khẩu trang.

Lục Nhất Hành nghiêng người, giúp cô thắt dây an toàn, “Ra ngoại thành, nơi đó không có người.”

“Ngoại thành?” Lộ Ký Thu thả tay xuống, tò mò hỏi.

Lục Nhất Hành mở máy sưởi, sau đó khởi động xe, nói: “Ừ, một ‘trưởng bối’ có một ngôi nhà nhỏ ở đó.”

Lục Nhất Hành cố ý làm thần thần bí bí, không có tiết lộ nhiều. Lộ Ký Thu cũng không cố gắng truy hỏi, dựa lưng vào ghế, không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra lướt hot search trên weibo.

Xe vừa mới ra khỏi bãi đậu, Lục Nhất Hành nói: “Hiếm có cơ hội ‘hẹn hò riêng tư’, điện thoại còn đẹp mắt hơn anh sao?”

Nghe thấy anh nói vậy, Lộ Ký Thu không khỏi nở nụ cười, tắt weibo đi rồi bỏ điện thoại xuống.

Hẹn hò riêng tư, nghe cũng thật tuyệt.

Xe mới vừa rời khỏi khu chung cư thì cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đậu ven đường cũng khởi động.



Buổi tối, hai bên đường phố vắng bóng người đi bộ, cũng không có bao nhiêu hàng quán buôn bán.

Xe càng chạy về vùng ngoại ô thì xe cộ trên đường cũng càng ngày càng ít.

Lộ Ký Thu không kìm lòng được mà hạ cửa sổ xe xuống, đưa mặt ra để cảm nhận cơn gió lạnh, giống như tâm tình hỏng bét trước đó đã bị gió thổi bay đi mất.

Lục Nhất Hành giảm tốc độ, thấy cô nhắm mắt để mặc cho gió lướt qua gò má, thì không khỏi cong khóe miệng.

“Lạnh không?” Lục Nhất Hành nhẹ giọng hỏi, đưa tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.

Lộ Ký Thu híp mắt cười lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn anh hỏi: “Có năm vào mùa đông, hơn nửa đêm Tần Cẩn lái xe máy chở em đi hóng gió, đầu đội mũ bảo hiểm còn chưa bỏ xuống thì toàn bộ khuôn mặt đều đã đông cứng.”

Nói xong thì nhấn nút kéo cửa kính lên, quả thật là có chút lạnh.

Lục Nhất Hành không biết nhiều về chuyện hồi đại học của cô, nghi ngờ hỏi: “Hơn nửa đêm vào mùa đông mà lại đi lái xe ra ngoài hóng gió?”

“Ừ, khi đó vừa mới vào năm ba đại học, lúc đó Tần Cẩn vừa mới lái xe máy không bao lâu, nửa đêm ngủ không được nên dẫn em leo tường, đi ra ngoài…”

“Leo tường?” Lục Nhất Hành càng nghe càng hiếu kỳ.

Lộ Ký Thu gật đầu, cười nói: “Lúc đó, ký túc xá của tụi em đóng cửa lúc mười một giờ. Nói là leo tường nhưng thật ra chỉ là từ cửa sổ của tầng một nhảy ra ngoài.”

Đây cũng là một kỷ niệm đáng nhớ thời đại học, bởi vì khi đó có rất nhiều bài tập chuyên ngành cho nên cứ một đến hai tháng sẽ có một lần ‘hành động kích thích’ như vậy, giống như một hoạt động cân bằng.



Hai người nói chuyện suốt đường đi, cho đến khi xe lái vào một đoạn đường nhỏ rung xóc thì Lộ Ký Thu mới phát hiện là bọn họ đã đến nơi.

Khi xe chạy vào khoảng hai trăm mét thì Lộ Ký Thu thấy một ngôi nhà có đèn lồng nhỏ thắp sáng ở ngoài sân, giống như một trang trại.

Lục Nhất Hành đậu xe xong thì cầm điện thoại di động ra xem, đã là mười hai giờ.

“… Ở đây còn mở cửa không?” Lộ Ký Thu đẩy cửa xe ra, rồi xuống xe.

Lục Nhất Hành cũng xuống xe, cởi áo khoác trên người nhẹ khoác lên vai cô, nói: “Ở đây có thể mở cửa, là của tư nhân.”

Nói xong thì choàng tay qua vai cô, dẫn cô đi tới chỗ cánh cửa gỗ nhỏ trước sân.

Lộ Ký Thu nhìn xung quanh một chút, quả thật không thấy mặt tiền có bảng hiệu.

“Chờ một chút, anh gọi điện thoại cho chủ nhà.” Lục Nhất Hành vừa nói vừa bấm điện thoại.

Chủ nhà? Lộ Ký Thu không thể đoán đó sẽ là ai? Chẳng lẽ cũng là người trong giới giải trí giống như tiền bối Lâm Dương?

Từ đầu đến cuối, Lục Nhất Hành đều chú ý tới vẻ mặt của Lộ Ký Thu, điện thoại vừa gọi thì đã có người nhấc máy. Lục Nhất Hành nhanh chóng đưa điện thoại tới trước mặt Lộ Ký Thu, “Đây, em nói đi.”

Đầu tiên là Lộ Ký Thu sửng sốt, sau đó mơ hồ nghe thấy trong ống nghe có giọng nói của một người phụ nữ, nên cô vội vàng nhận lấy rồi nói: “Xin chào, chúng tôi…”

Muốn nói cái gì nha!

Lúc này, đầu óc của Lộ Ký Thu hoàn toàn trống rỗng.

Lục Nhất Hành chỉ ôm cô, cố ý mặc kệ.

Ban đầu, người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại cũng giật mình trong chốc lát, rồi cười hỏi: “Các người ở cửa sao?”

“Đúng, chúng tôi ở trước cửa.” Lộ Ký Thu cẩn thận nói, còn không quên liếc trộm anh một cái.

“Tôi sẽ ra ngay lập tức, chờ một chút nhé!”

“Được, cảm ơn chị!”

Cúp điện thoại, Lộ Ký Thu nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh sau khi cởi áo khoác chỉ còn mặc mỗi áo len mỏng thì lo lắng nói: “Như thế này thì anh sẽ bị cảm lạnh mất!”

Nói xong thì cô lấy áo khoác trên vai mình xuống.

Lục Nhất Hành đưa tay ôm cả cô và áo khoác vào lòng, cúi đầu chôn trên cổ cô, buồn bực nói: “Em mặc, anh ôm em, nhiệt độ vừa đủ ấm.”

Hai tai Lộ Ký Thu đỏ lên, chần chừ một chút rồi đưa tay vòng qua eo anh.

“… Trễ thế này mà tới làm phiền người ta, như vậy hình như không có tốt cho lắm?”

Vừa dứt lời, đèn trong căn phòng ngoài cùng bên phải trong sân bật sáng.

“Không sao, bình thường anh cũng đến đây rất khuya.” Lục Nhất Hành nhẹ giọng nói.

Lộ Ký Thu tò mò ngẩng đầu nhìn anh, bình thường anh sẽ đến đây khi khuya sao?

Còn chưa kịp hỏi anh thì một người phụ nữ khí chất ôn hòa dịu dàng bước ra khỏi phòng.

Lộ Ký Thu vô thức buông tay đang ôm anh ra, cũng không muốn quá phô trương, nên không thể làm gì khác hơn là đứng ngay ngắn bên cạnh anh, sờ sờ mũi.

Người phụ nữ đến gần, cầm chìa khóa mở cánh cửa gỗ nhỏ ra.

“Mau vào phòng đi,” Người phụ nữ quấn chặt áo khoác, vừa đi vừa hỏi: “Hai người đã ăn tối chưa?”

Giọng của người phụ nữ này so với trên điện thoại thì ôn nhu hơn gấp trăm lần, nhìn thấy dáng vẻ thì cũng không quá chênh lệch tuổi tác so với mẹ cô. Có thể bà ấy lớn hơn một chút nhưng do bảo dưỡng tốt nên khí chất cực kỳ tốt.

Lục Nhất Hành nắm tay cô, chủ động giới thiệu, “Đây là bà chủ của nơi này, dì Hà, là người trong nhà.”

Nghe thấy anh nói như vậy, dì Hà quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái, cười cười nhưng không nói gì.

Đi vào căn phòng tương tự phòng khách ở chính giữa, dì Hà đóng chặt cửa lại, lúc nào mới chào hỏi Lộ Ký Thu.

Lộ Ký Thu cởi áo khoác trên vai xuống, khom người một chút nói, “Chào dì Hà, cháu là Lộ Ký Thu, dì gọi cháu là Ký Thu là được rồi.”

“Chào cháu, Tiểu Ký Thu.”

Dì Hà cười, vỗ bàn tay nhỏ bé của Ký Thu, không chút cảm giác xa lạ.

“Đêm nay dì đúng lúc làm một ít đồ ăn cho tết Nguyên tiêu, dì sẽ mang cho hai người mỗi người một bát bánh trôi hèm rượu để làm ấm cơ thể nhé!”

Nói xong thì dì Hà bảo Lộ Ký Thu ngồi xuống, còn mình thì đi vào nhà bếp.

Lộ Ký Thu ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn căn phòng bầy toàn đồ cổ, nhỏ giọng hỏi anh: “Một mình dì Hà ở đây sao?”

Ở đây rất có không khí thư hương, cả người dì Hà cũng toát ra cảm giác như vậy, làm cho người khác thoải mái và thư thái.

“Nhất Hành, con tới giúp dì một chút —— “

Dì Hà ở trong phòng bếp gọi Lục Nhất Hành.

Lộ Ký Thu theo bản năng đứng dậy, “Dì Hà, để con…”

Lời còn chưa nói hết thì Lục Nhất Hành đã kéo cô lại.

“Để anh đi, em tùy tiện đi dạo một vòng đi.”

Lộ Ký Thu cầm áo khoác của anh, nhìn anh bước nhanh vào phòng bếp. Cũng đúng, cô là người chỉ nấu được mì gói, cô còn chưa muốn làm loạn nhà bếp của người ta.

Trong phòng bếp.

Hà Hữu Huệ cầm một muôi gỗ khuấy nhẹ nhàng trong nồi, thấy Lục Nhất Hành đi đến thì mới để muôi xuống, xoay người lại.

Lục Nhất Hành tựa lưng vào cửa trượt của phòng bếp, cười nói: “Mẹ!”

Bình Luận (0)
Comment