Lục Gặp Ký Thu

Chương 90

Ông Y Y đứng đưa lưng về phía cửa phòng bệnh nên không nhìn thấy Lục Nhất Hành trở về, thấy Lộ Ký Thu đột nhiên không nói thì sắc mặt càng ngày càng kém.

“Thế nào? Bị tôi nói trúng chỗ đau rồi hay sao?” Ông Y Y cười lạnh, rồi chế nhạo Lộ Ký Thu, “Hôm nay tôi đến đây, chỉ là muốn xem cô thảm như thế nào mà thôi.”

Khi Ông Y Y nói những lời này thì dường như trong lời nói có điều gì đó, nhưng lại làm cho người ta nghe không hiểu được.

Miêu Nhị càng nghe càng tức giận, muốn tiến lên lý luận với Ông Y Y, nhưng còn chưa kịp thì đã bị Lục Nhất Hành lớn tiếng cắt đứt.

“Ông tiểu thư, sáng sớm thế này đã đến bệnh viện, là đến khám bệnh sao? Khám bệnh thì đi càng sớm càng tốt, rất khó đặt lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa, đặc biệt là khoa tâm thần.”

Lúc Lục Nhất Hành nói những lời này thì giọng nói lạnh như băng, còn không thèm đưa mắt nhìn cô ta.

Đi vòng qua đến bên cạnh Lộ Ký Thu, ra hiệu bảo Miêu Nhị dọn bữa sáng ra.

Lộ Ký Thu ngồi trên giường bệnh, mím môi nhìn anh, rồi nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Ông Y Y, trong lòng đột nhiên tràn đầy ấm áp, và… một chút vui vẻ.

Như thế này, anh thật giống như cây đại thụ của cô đấy.

Lục Nhất Hành ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay điểm nhẹ lên trán cô một cái, giọng nói như có chút trách móc: “Em nha, sao mà ai cũng cho vào thế?”

Miêu Nhị ở bên cạnh, vừa lấy cháo ra vừa nhỏ giọng tiếp lời: “Chó điên không thể ngăn được…”

Lộ Ký Thu biết Miêu Nhị tức giận là bất bình giùm cho mình, nhưng thân phận của em ấy, nói những lời này là không thích hợp, vì vậy ho nhẹ một tiếng để che đi giọng nói của em ấy, ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái xanh của Ông Y Y.

“Đàn chị Ông, Nhất Hành không biết chị tới, cho nên bữa sáng cũng không mua cho chị, nếu không thì chị về trước đi nhé?” Lộ Ký Thu lấy thân phận ‘chủ nhà’ để tiễn khách.

Mặc dù trên mặt Ông Y Y vẫn không nhịn được tức giận nhưng vẫn thở ra một hơi, nở nụ cười giả dối, nói: “Ký Thu, ngày tháng còn dài, chúng ta hãy chờ xem.”

Nói xong, cô ta lạnh lùng cười, xách túi đi về phía cửa phòng bệnh.

“Chờ một chút!”

Lục Nhất Hành đột nhiên gọi Ông Y Y lại.

Ông Y Y hơi sửng sốt, dừng bước, chần chờ một lúc rồi xoay người nhìn anh, cười hỏi: “Thế nào?”

Lục Nhất Hành đứng lên, híp mắt nhìn cô ta, nói từng chữ cho cô ta nghe: “Tôi nghĩ tôi cần phải cải chính với cô.”

“Cải chính với tôi?… Cải chính cái gì?” Hiển nhiên Ông Y Y nghe không hiểu.

“Là tôi dính lấy Lộ Ký Thu, không phải em ấy cấu kết với tôi. Thứ tự trước sau, quan hệ bị động, chủ động, tôi nghĩ cô cần phải nghiêm túc tìm hiểu một chút.”

Ngay khi Lục Nhất Hành nói xong, còn chưa cho Ông Y Y cơ hội chất vấn thì đã nói: “Không tiễn.”

Vẻ mặt Ông Y Y cực kỳ khó chịu, mím chặt môi, đeo kính râm rồi giẫm mạnh trên giày cao gót rời đi.

Miêu Nhị nhìn Ông Y Y rời đi, lập tức bước về phía trước vài bước, đóng cửa phòng bệnh lại, “Làm sao vậy, đi nhanh đi!”

Lộ Ký Thu dựa lưng trên giường bệnh, ánh mắt đánh giá dừng trên người anh, nụ cười nơi đáy mắt không biến mất.

Lục Nhất Hành bưng một chén cháo tới, thấy đôi mắt đầy ý cười của cô thì biết cô đang nghĩ tới chuyện gì, hỏi: “Muốn hỏi cái gì sao?”

Lộ Ký Thu chắp tay, học dáng vẻ híp mắt của anh, “Đồng chí Lục Nhất Hành, những lời vừa rồi của anh là thật lòng sao?”

Vừa hỏi vừa đưa tay chỉ chỉ hai cái vào bên ngực trái của anh.

Lục Nhất Hành mỉm cười, xít lại gần cô, nói: “Có thật lòng hay không, còn muốn anh giải thích thêm sao? Hử?”

Lộ Ký Thu chống lại ánh mắt của anh, không khỏi nở nụ cười.

Cô tin, đó chính là sự thật. Cô không tin, vậy anh sẽ làm cho cô tin.

Miêu Nhị thật sự không còn cách nào để có thể tiếp tục ở trong phòng bệnh, vì thế cầm điện thoại, giả bộ nói: “Chị Ký Thu… Em nhận điện thoại trước nhé!”

Sau khi Miêu Nhị trốn đi, Lộ Ký Thu há mồm ăn cháo mà anh đút, hàm hồ nói: “Lần sau lúc có Tiểu Nhị, anh, anh đừng…”

“Đừng thể hiện tình cảm.”

“…. Vâng!”



Bên kia, Ông Y Y đi ra khỏi phòng bệnh, còn suýt nữa bị người qua đường nhận ra, cô ta bọc kín người trong áo khoác, bước nhanh xuống cầu thang.

Cho đến khi ngồi trong xe mình, thì cô ta mới tháo kính râm rồi thở phào.

Ngẩng đầu nhìn về phía phòng bệnh một chút, mặc dù không nhìn thấy rõ cái gì nhưng vẫn khiến cô ta tức giận.

Đưa tay vỗ mạnh vô lăng một cái, mắng chửi Lộ Ký Thu: “Lộ Ký Thu, tôi muốn xem cô còn có thể đắc ý đến khi nào!”

Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, rồi lập tức cười thành tiếng, lấy điện thoại trong túi ra.

Gọi điện cho một người không có lưu tên trong danh bạ.

Điện thoại vừa đổ chuông vài tiếng thì có một giọng nam có vẻ như chưa tỉnh ngủ phát ra từ ống nghe.

“Đinh tiên sinh, chào buổi sáng —— “

Ông Y Y không vội khởi động xe, ngược lại còn không nhanh không chậm nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại.

Vừa nghe giọng Ông Y Y thì người đàn ông tóc xoăn đang ngủ trong xe lập tức trở nên tỉnh táo.

“Hửm! Cô Ông, cô Ông à!” Người đàn ông tóc xoăn trả lời, vừa đẩy đứa em gái nhà mình còn đang xem tạp chí ở bên cạnh.

“Anh Đinh, đừng nói với tôi là anh đang ở nhà, còn chưa tỉnh ngủ đấy nhé!” Ông Y Y cười trêu ghẹo.

Người đàn ông tóc xoăn vội vàng giải thích: “Làm sao có thể chứ, từ chiều hôm qua, chúng tôi vẫn chưa rời đi, người vẫn còn đang ở trong bệnh viện đấy.”

Ông Y Y nghe vậy thì lập tức an tâm, liếc mắt nhìn mấy con đường nhỏ ở bên cạnh bệnh viện, nghĩ thầm cái người Đinh Đình này chắc chắn sẽ không lừa cô. Dù sao tin tức lớn như vậy, sao anh ta có thể cam lòng không nắm lấy được cơ chứ.

“Tôi gọi điện là muốn nhắc nhở anh, mười hai giờ trưa, ‘tin tức lớn’ sẽ được tung ra, anh chuẩn bị sẵn sàng đi.” Giọng nói của Ông Y Y có vẻ rất chắc chắn.

Đinh Đình có chút bối rối, vội vàng cắt lời: “Không được, Cô Ông, ảnh chụp bên này của chúng tôi còn chưa chỉnh xong, chúng tôi chắc không phát tin tức kịp lúc mười hai giờ.”

“Ảnh chụp?” Ông Y Y ngẩn người, lập tức nói: “Bây giờ tôi không cần nội dung đưa tin của anh là gì, tôi chỉ cần có hot search trên Weibo lúc mười hai giờ là được rồi…”

“Hot search trên Weibo?”

“Không sai, đến khi hot search xuất hiện, Lộ Ký Thu nhất định sẽ đứng ngồi không yên, chỉ cần anh canh giữ ở bệnh viện, cô ta vừa ra thì tin độc quyền của anh sẽ không chạy đi đâu được.”

Ông Y Y vừa nói vừa nổ máy xe.

Ở đầu bên kia điện thoại, mặc dù Đinh Đình có chút nghi hoặc, nhưng nghe Ông Y Y nói như vậy thì chính anh ta cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao tin độc quyền là của anh thì được rồi.

“Được rồi, anh vừa mới nói là ảnh chụp gì?” Ông Y Y thuận miệng hỏi.

“Hả, là ảnh tôi chụp Lộ Ký Thu nôn nghén ở cổng bệnh viện…”

【Két–】

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, cách đó không xa, mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía xe của Ông Y Y.

Ông Y Y giẫm chân phanh, nắm chặt tay lái, giọng nói không khỏi cao hơn vài phần: “Anh nói cái gì?”

Đinh Đình nghĩ là Ông Y Y không nghe rõ, thế nên lặp lại một lần nữa.

Ông Y Y đỏ mắt trừng to, trực tiếp phản bác: “Không có khả năng! Làm sao mà Lộ Ký Thu lại mang thai?!!”

Đinh Đình nghe được cảm xúc bất mãn của Ông Y Y, có chút không hiểu hỏi: “Cô Ông, Lộ Ký Thu mang thai, đối với cô mà nói thì là chuyện tốt mà? Vì vậy tất cả tài nguyên của cô ấy có thể trở thành của cô …”

Ông Y Y tựa lưng vào ghế ngồi, tâm phiền ý loạn ngắt lời: “Anh không hiểu!!!”

Trong lúc nhất thời, Đinh Đình không biết phải nói gì.

Một hồi lâu, Ông Y Y mới nói tiếp: “Anh Đinh, nếu là ảnh chụp nôn nghén thì tôi đồng ý trả thêm tiền để mua.”

“Thế nhưng là……”

“Không có nhưng gì cả! Tôi trả tiền cho anh, thì anh phải giúp tôi làm việc, nghe theo chỉ đạo của tôi!”

Nói xong, Ông Y Y lập tức cúp điện thoại, sau đó chuyển khoản cho Đinh Đình một số tiền mà có thể làm cho anh ta hài lòng tuyệt đối.

Đinh Đình nhìn thấy tài khoản của mình có thêm sáu chữ số, đôi mắt mở lớn, xem ra cái cô Ông Y Y này có biện pháp khác để xử lý Lộ Ký Thu. Mà cái ‘biện pháp’ này so với việc chưa lập gia đình mà đã có con còn kinh khủng hơn.

Em gái của Đinh Đình nhìn anh ta lấy cuộn phim chứa tất cả những ảnh đã chụp trước đó thì nhịn không được mà lên tiếng hỏi: “Anh, thế nào? Không muốn những hình này nữa sao?”

“Không muốn?” Đinh Đình cười lạnh một tiếng, đây chính là bảo bối, bảo bối sinh vàng đấy!

Ông Y Y không để ý đến một chuyện, đó chính là —— Đinh Đình là chó săn có tiếng trong nghề.

Không có điểm mấu chốt, không dưới trướng ai, càng không có một chuẩn mực nào.



Ông Y Y lái xe ra khỏi bệnh viện, đi đến một chỗ yên lặng thì dừng lại.

Cô ta không tin Lộ Ký Thu mang thai, vì thế cô ta cần xác minh một chút.

Lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tên của nhân viên công tác trong tổ tiết mục mà trước đó có quan hệ không tệ, sau đó bấm nút gọi.

“Alo! Là tôi, Y Y…… Tiểu Trương, bây giờ tôi không có quấy rầy công việc của cậu chứ?” Ông Y Y chào hỏi.

“Hôm nay cậu được nghỉ sao? Không phải tổ tiết mục bề bộn nhiều việc sao? Làm sao mà có thời gian nghỉ ngơi tốt như vậy nha?” Ông Y Y giả vờ không biết chuyện Lộ Ký Thu bị dị ứng phải nằm viện.

Bởi vì đây là tin tức mà cô ta có được từ một nhân viên công tác khác.

“Mang thai? Không thể nào nha, chúng tôi đã tìm hiểu trước khi đi tắm suối nước nóng trước, phụ nữ mang thai không tắm suối nước nóng, làm sao Ký Thu lại mang thai cơ chứ…… Đám chó săn bây giờ thật đúng là không có phẩm chất.”

Ông Y Y nghe được đáp án mình muốn, lập tức hùa theo: “Đúng thế, nhưng mà không sao, những tên chó săn kia mà tung tin giả thì công ty của chúng tôi sẽ đè xuống hết.” Sau khi trò chuyện vài câu, Ông Y Y giả vờ bản thân còn có việc khác, hôm nào rảnh sẽ trở về tổ tiếp mục gặp mọi người rồi cúp điện thoại.

Sau đó, cô ta gửi tin nhắn vào một số điện thoại thần bí.

【 Hết thảy thuận lợi, chờ hot search của anh.】

Xoay tròn điện thoại trong tai hai vòng, trong mắt cô ta đầy vẻ khinh thường.

Cô muốn tiêu diệt Lộ Ký Thu, ai cũng đừng hòng ngăn cản được!

Bình Luận (0)
Comment