Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Chương 147

Edit: Xiaoxi Gua

“Những chuyện này tôi cũng không quá rõ ràng.” Lưu Niên lắc đầu, thở dài, “Thật ra tôi cũng chỉ là nghe Tuyết Nhi nói như vậy, một tuần trước con bé nói phải ở bên ngoài ngủ lại một đêm, tham gia tiệc sinh nhật của bạn học, tôi nghĩ con gái cũng đã lớn như vậy, làm chuyện gì cũng nên có chừng mực, liền đồng ý với con bé.”

“Kết quả nó ở bên ngoài ở một đêm, hôm sau trở về tựa như biến thành người khác, mặc vào một bộ đồ màu đen cực to, vừa vào cửa liền trở về phòng, tôi hỏi cái gì cũng không trả lời.”

“Lúc đầu tôi cho là nó giận dỗi bạn học, liền không có hỏi nhiều, muốn để tự bản thân nó điều chỉnh một chút, ai biết được lúc cơm tối, nó vẫn không hề đi ra khỏi phòng.”

“Tôi cảm giác không đúng, đi vào phòng tìm nó, phát hiện cửa bị khóa lại, gõ như thế nào cũng không chịu mở, cũng không trả lời tôi.”

“Cuối cùng không còn cách nào, tôi chỉ có thể gọi người làm lấy chìa khoá, lúc ấy mở cửa ra, bên trong cũng là tình trạng như lúc nãy, tôi bị giật nảy mình, đi kéo màn cửa, Tuyết Nhi liền bước xuống ngăn cản tôi, cũng thét lên như hôm nay.”

Lưu Niên nhớ lại, không biết nghĩ đến cái gì, biểu dần dần bắt đầu vặn vẹo, đó là một loại kháng cự cùng sợ hãi, ngay cả giọng nói đều mang theo sự hơi run rẩy.

“Lúc ấy tôi bị nó làm tức điên lên, từ nhỏ đến lớn Tuyết Nhi đều rất ngoan, chưa bao giờ như vậy, tôi cảm thấy có thể là bị bạn học của con bé làm hư, liền đánh con bé hai cái, kết quả…”

Lưu Niên mang theo sự kinh khủng trên khuôn mặt, hai cái tay đặt trên gối không tự giác nắm chặt, con mắt cũng mở to hơn rất nhiều.

Thẩm Thanh Thanh thấy ông ta như vậy, hơi nghi ngờ một chút, hỏi: “Kết quả thế nào? Tuyết Nhi đánh trả sao?”

“Không, con bé không có đánh trả…” Lưu Niên còn sợ hãi trong lòng” “Nó chỉ là giống như bị điên, tự mình hại mình, hai cái tôi đánh nó đều không có nặng tay, nhưng nó tự tát mình, đánh đến mặt đều sưng lên, cuối cùng nếu không phải tôi ngăn cản, con bé còn muốn cắn cổ tay của mình, tôi không còn cách nào, chỉ có thể gọi là người hầu trói nó lại.”

“Nhưng cho dù như vậy, con bé vẫn rất điên cuồng, một mực không ngừng cào cấu, dáng vẻ như là thú dữ, tôi rơi vào đường cùng chỉ có thể gọi bác sĩ tới, tiêm thuốc an thần cho nó, con bé mới đi ngủ.”

Lưu Niên nói xong lời cuối cùng, tâm trạng cố gắng gượng ép bình tĩnh từ lúc đó đến bây giờ, bộc phát đau lòng che mặt.

“Tôi thực sự không biết vì sao lại biến thành như vậy, mặc dù hai vợ chồng chúng tôi kinh doanh, nhưng lại chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm, cho dù có báo ứng, cũng không nên báo ứng đến Tuyết Nhi nhà chúng tôi.”

“Chú Lưu, chú đừng quá khổ sở, Tuyết Nhi sẽ không mãi như vậy, sẽ có biện pháp.” Thẩm Thanh Thanh không nỡ nhìn những người bên cạnh khó chịu, mở miệng khuyên nhủ.

Lưu Niên nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Ân, trong mắt có sự chờ mong: “Xin nhờ Lâm tiểu thư.”

“Được, cháu nhất định hết sức.” Mộc Ân trịnh trọng gật đầu.

……

Mặc dù đồng ý, nhưng đối với chuyện của Lưu Tuyết, Mộc Ân cũng không có đầu mối.

Chỉ là bị tình thế ép buộc, cô có chút không đành lòng đả kích Lưu Niên.

Rời khỏi Lưu gia, uyển chuyển từ chối Lưu Niên mở tiệc mời, cô cùng Thẩm Thanh Thanh cùng nhau ăn cơm trưa.

Hai người hàn huyên trò chuyện những chuyện thú vị xảy ra gần đây, cuối cùng nói đến Lục Giang Sầu kết hôn với Lâm Hạ, Thẩm Thanh Thanh có chút không thể tưởng tượng nổi đối với chuyện này.

“Không biết anh Giang Sầu nghĩ như thế nào, chị từng gặp Lâm Hạ một lần, cảm giác…” Bởi vì được nuôi dạy theo lễ nghĩa nên cô ấy dừng lại một chút, Thẩm Thanh Thanh cân nhắc chọn lấy một từ mang nghĩa không quá xấu, nói: “Cảm giác cũng không phải người biết an phận.”

Mộc Ân không nghĩ tới cô ấy còn từng gặp Lâm Hạ, hỏi: “Chuyện lúc nào vậy chị Thanh Thanh?”

“Ngay hôm trước, cha nói anh Giang Sầu muốn kết hôn, bảo chị trở về một chuyến, bàn bạc một chút, thuận tiện quen biết cô dâu mới.”

Thẩm Thanh Thanh khuấy kem trong ly: “Buổi chiều chị trở về, ban đêm anh Giang Sầu mới đến, bọn chị cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Vậy thật đúng là không khéo.” Mộc Ân uể oải tựa ở ghế sô pha: “Em và chú Lục trở về đêm qua, nếu chị Thanh Thanh ở lại một đêm, liền có thể nhìn thấy chúng em.”

Nói xong lại nghĩ tới trận cãi vã sáng nay cũng tính là chiến tranh xung đột, Mộc Ân có chút muốn cười, nghĩ đến may mà Thẩm Thanh Thanh không ở đó, nếu không thật đúng là không biết nên giúp ai nói chuyện mới tốt.

“Chị cũng nghe ba nói em cùng anh Miên sẽ trở về, nhưng ba đột nhiên gọi điện thoại tìm chị, có chút việc gấp, nên chị về liền.”

Thẩm Thanh Thanh nói rồi thở dài, đầu ngón tay gõ nhẹ trên bàn một cái: “Chị cũng không phải muốn nói xấu Lâm Hạ, chẳng qua là cảm thấy cô ta và anh Giang Sầu cũng không phải vô cùng xứng, tính cách của anh Giang Sầu, cũng không giống như thích kiểu người như Lâm Hạ.”

Mộc Ân cũng cảm thấy yêu đương với Lâm Hạ, không giống tác phong của Lục Giang Sầu.

Kiếp trước Lâm Hạ dự định gả cho Liêu Đông, rõ ràng không có liên quan Lục Giang Sầu, bây giờ không biết là do chuyện nào đã dẫn đến hiệu ứng bươm bướn, thay đổi quỹ đạo vốn dĩ, biến thành như bây giờ.

Mộc Ân nhớ lại, sau khi bản thân cô sống lại có một chuyện thay đổi rất tõ ràng, một là biết chuyện ba qua đời còn có nguyên nhân khác, cái khác là cái chết của Lâm Nghiệp.

Lâm Hạ liền muốn gả cho Lục Giang Sầu sau khi Lâm Nghiệp chết không lâu, trong chuyện này rõ ràng có sự mờ ám.

Nhưng trước mắt cũng không có chứng cứ xác thực, thậm chí cô không nghĩ không ra động cơ nào, tăng thêm quan hệ của Lục Giang Sầu cùng Lục gia, nên không có nói ra khiến Thẩm Thanh Thanh khó xử.

Trong này cũng bao gồm cả Lục Phong Miên.

“Được rồi chị Thanh Thanh, cái đồ cổ hủ kia thích cưới ai thì để chú ta cưới nha, dù sao sống có tốt hay không tốt cũng không liên quan đến chị.”

Mộc Ân đưa tay gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, vừa nói: “Đàn ông đều ưa thích trâu già gặm cỏ non, chú ấy thích tuổi trẻ cũng bình thường.”

Thẩm Thanh Thanh bị cô chọc mà cười không ngừng, nghĩ đến cái gì, nhíu mày: “Anh Miên cố gắng lâu như vậy, không biết đã ăn được cỏ non hay chưa?”

Nhắc đến việc này, Mộc Ân không tự giác đỏ mặt, ra vẻ vô vị nói: “Cỏ non mới không cho chú ấy ăn.”

Tạm biệt Thẩm Thanh Thanh ở trước cửa nhà hàng, Mộc Ân về đến nhà, lấy Trần Uyển Di từ trong túi lấy ra.

Nuôi một ngày trên người, cô cố ý quan sát một chút, phát hiện cánh tay nhỏ của người giấy không hề dài ra chút nào, nghi ngờ nói: ” Uyển Di, cánh tay này của chị thật sự có thể mọc ra sao?”

“Đương nhiên, chỉ là hồn phách của chị bị hao tổn, cũng không phải hồn phi phách tán, nuôi từ từ sẽ khôi phục bộ dáng lúc trước.”

Trần Uyển Di động động hai hàng lông mày đen: “Em đừng nhìn nữa, đã nói phải ít nhất phải hai tháng, sao có thể mọc ra nhanh như vậy.”

“À…” Mộc Ân đúng là có chút gấp.

Chủ yếu là nghĩ đến Trần Uyển Di là vì cô mới bị thương, trong nội tâm cô liền đặc biệt băn khoăn, hận không thể giúp Trần Uyển Di chữa khỏi.

Nhưng mà vội cũng vô dụng.

Cô sờ lên trên đầu người giấy: “Cổ ngọc mà chị nói, em đã nhờ chú Lục và chị Thanh Thanh tìm giúp, đúng rồi Uyển Di, đối với chuyện của Lưu Tuyết chị thấy thế nào?”

“Chuyện này, thật đúng là có chút phức tạp.”

Trần Uyển Di ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ: “Ngay cả chị cũng không nhìn ra vấn đề gì, em nói con bé bị ma ám, con ma từ đâu tới mà kiêu ngạo quá vậy? Sau khi ám vào làm trời làm đất, chẳng lẽ đang chờ người khác đến xử lý nó?”
Bình Luận (0)
Comment