Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 115


Thẩm Từ Từ nghỉ tại biệt viện cùng với mẫu thân của nàng, Bùi Cảnh Hàn muốn qua bên đó bồi nàng.

Đi một đoạn đường, hắn quay đầu lại nhìn thấy Tố Nguyệt đang vui vẻ quan sát những cây hoa bên đường, bước chân Bùi Cảnh Hàn chậm dần, thấp giọng hỏi: "Tại sao lại không nói chuyện?"Tố Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với đôi mắt phượng có ý tìm tòi nghiên cứu của hắn, nàng nhanh chóng dời mắt đi, nhỏ giọng hừ: "Nghe nói âm thanh của biểu cô nương so với chim hoàng anh hót còn dễ nghehơn, em sợ thế tử nghe quen rồi nên không chịu được giọng quạ đen của em nữa, dứt khoát ngậm miệng cho rồi.

"Hắn khuyên nàng an phận, nàng liền giữ khuôn phép, một chút thương tâm cũng không dám lộ ra ngoài, về sau lại thấy Thẩm Từ Từ ở bên cạnh hắn, nàng mới hiểu được là Bùi Cảnh Hàn thích nhìn các nữ nhân vì hắn mà ghen, nhưng chỉ có thể ghen tuông nhỏ nhẹ, nói một chút ý tứ chua chua là đủ rồi, không thể làm ầm ĩ lên phá hư tâm tình của hắn.

"Nếu như giọng em là quạ đen thì chẳng phải sở thích của ta rất là quái dị sao, lại đi thích nghe quạ đen nói chuyện?" Bùi Cảnh Hàn nắm tay nàng, đôi mắt phượng chăm chú nhìn nàng.


Lời ấy không phải là giả dối, quả thật hắn thích nhất giọng của Tố Nguyệt, hắn thích nghe âm thanh vừa trong trẻo vừa êm tai của nàng, nếu không hắn sẽ cảm thấy bực bội.

Đôi mắt xinh đẹp của Tố Nguyệt lần nữa nhìn hắn, giọng nói nhỏ nhẹ hết sức: "Thật sao?"Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, dịu dàng sờ khuôn mặt nàng, "Đừng có đoán mò, nàng là biểu muội của ta, ta là huynh trưởng đương nhiên phải bồi nàng thật tốt, nhưng không phải có nàng ta thì sẽ quên em, nếu không vì sao ta còn muốn dẫn em ra ngoài?"Tố Nguyệt lập tức khôi phục tinh thần, nhìn về phía trước nhẹ nhàng rút tay ra, nhu thuận nói: "Đang ở bên ngoài, thế tử chú ý một chút đi, nếu để biểu cô nương nhìn thấy thì sẽ không cần ngài dẫn nàng đi dạo vườn hoa nữa đâu.

"Giọng nói của nàng chỉ có ý mỉa mai không có ghen tị, Bùi Cảnh Hàn càng cảm thấy yêu thích hơn, cúi đầu hôn nàng một cái, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Từ Từ vừa mới đến đương nhiên không thể mãn nguyện ngồi ở khuê phòng chờ Bùi Cảnh Hàn đến đây gặp nàng, nàng ta ước chừng thời gian sắp tới liền mang theo nha hoàn Cẩm Tú sớm ngồi dưới bóng cây trong sân, xa xa nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn cùng với nha hoàn mặc chiếc váy màu hồng phấn đang đi tới, Thẩm Từ Từ vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng nghênh đón, "Biểu ca.

"Tiểu cô nương mới vừa được nghỉ ngơi đầy đủ cho nên tinh thần rất sôi nổi, mặt mày thanh tú, toàn thân mặc váy màu xanh nhạt, trong sạch thoát tục.

"Sao lại chờ ta sớm như vậy?" Bùi Cảnh Hàn ngừng ở trước cửa, cười hỏi, đôi mắt phượng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Từ Từ.

Thẩm Từ Từ giống như không thấy Tố Nguyệt vậy, ánh mắt đều dừng lại ở trên người Bùi Cảnh Hàn, hơi hơi ửng đỏ mặt nói: "Biểu ca bận rộn như vậy còn phải bớt chút thời gian bồi muội, muội cũng không muốn chậm chạp để biểu ca phải mệt mỏi chờ đợi.


" Bộ dáng quan tâm bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

"Chúng ta là biểu huynh biểu muội, muội cũng không cần khách khí như vậy.

" Bùi Cảnh Hàn tự nhiên thân mật nói, xoay người, ý bảo Thẩm Từ Từ đi theo hắn.

"Là Tố Nguyệt tỷ tỷ sao?" Tâm tư xoay chuyển, Cẩm Tú thân thiết hỏi thăm, "Muội gọi là Cẩm Tú, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ tiểu thư.

"Tố Nguyệt cười một tiếng đáp lời, "Nhất định là biểu cô nương rất coi trọng muội, thật tốt, ta thì năm ngoái mới bắt đầu hầu hạ thế tử.


"Đối mặt với Cẩm Tú, trong lòng nàng cũng không chút gợn sóng.

Đời trước Cẩm Tú xem thường nàng, thường lén lút mắng nàng là hồ ly tinh bò trên giường, nhưng Tố Nguyệt lại không như vậy, Bùi Cảnh Hàn thích nàng, đối tốt với nàng, là do nàng động tâm mới nghe theo hắn.

Còn Cẩm Tú, từ lúc đầu trung thành và tận tâm, về sau còn không phải là thừa dịp Thẩm Từ Từ mang thai muốn câu dẫn Bùi Cảnh Hàn sao? Đáng tiếc Cẩm Tú có tâm muốn bò, nhưng Bùi Cảnh Hàn lại chướng mắt nàng ta, trực tiếp sai người trói bán, sau Cẩm Tú lại càng trung thành với Thẩm Từ Từ khi thấy nàng ta vờ vĩnh khuyên Bùi Cảnh Hàn bỏ qua cho Cẩm Tú, trong khi Thẩm Từ Từ chỉ ngụy trang tâm cơ lương thiện.

.

Bình Luận (0)
Comment