Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 124


Mùa hè đã đến, thời tiết làm đường về nhà trở nên dài hơn chứ không thoải mái như mùa xuân.

Mặt trời vẫn chưa lên cao, thế nhưng ánh sáng chói chang đã xuyên qua những khe lá đến chói mắt, Ngưng Hương ngồi ở phía tây nên cảm thấy sau lưng nóng hừng hực như đang bị nướng trong lò, bởi vì mặt trời ở hướng đông nam cho nên má trái của nàng cũng bị nóng hơn so với bên phải.

Tiểu cô nương cúi đầu ỉu xìu, từ sau khi lên xe một câu cũng chưa nói.

Lý ma ma đang tán gẫu với Lục Thành thì thấy Ngưng Hương như vậy, biết rõ hai người vẫn chưa cởi bỏ được vướng mắc trong lòng, nên cũng không nói chuyện nữa, bà lớn tuổi cho nên sức khỏe không bằng Ngưng Hương, từ từ liền mệt rã rời dựa vào thành xe ngủ gật.

Lục Thành quay đầu lại nhìn, chuyên tâm đánh xe.

Xe lừa không nhanh không chậm đã đến trấn Bạch Hà.


Ngưng Hương xuống xe tiễn Lý ma ma.

Lục Thành cũng đi tới đem nửa rổ anh đào còn lại chia đều vào một chiếc rổ không khác.

Lý ma ma biết hắn đang chia cho bà, bà vừa từ chối vừa kéo nhi tử Lý Tiến Bảo đang nhìn chằm chằm Ngưng Hương không chịu rời mắt đi về trong thôn.

Lục Thành thật sự muốn tặng cho bà liền nhấc rổ đuổi theo, ngăn Lý ma ma lại nhét rổ vào trong tay bà, "Người đừng khách khí như vậy, nhiều lần chúng ta gặp được nhau như vậy chính là duyên phận, rổ này người cứ cầm đi, nếu như lần tới còn gặp thì trả lại rổ cho cháu sau.

"Ngưng Hương đứng ở phía sau xe lừa, nhìn hắn một cái mấp máy miệng.

Người này không hổ là quản sự ở vườn trái cây, gặp ai cũng giống như đã sớm biết nhau tám trăm năm rồi vậy.

Lý ma ma vừa được tặng quà lại nghe thấy lời này cho nên trong lòng khá thoải mái, nếu Lục Thành đã nhất quyết muốn đưa, bà nhìn sang Ngưng Hương ở bên kia, suy nghĩ một chút rồi đem rổ đưa cho nhi tử nói: "Con nhanh về nhà một chuyến đổi qua rổ nhà mình rồi trả lại rổ cho hắn đi, nương muốn ở đây nói với Lục Thành ít lời.

"Lý Tiến Bảo không ưa gì Lục Thành, không muốn nhận anh đào của hắn, "Lục huynh khách khí rồi, nhà chúng ta mới vừa mua hai cân xong, huynh vẫn nên cầm về bán lấy tiền đi.

" Nói xong nhấc rổ đi về hướng xe lừa, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô nương đang đứng cúi đầu ở bên kia đường.

Lục Thành nhíu mày.


Lý ma ma vừa nhìn thấy hắn nhíu mày liền vội vàng đuổi theo nhi tử, dùng sức nhéo cánh tay của con trai, "Con không ăn ta ăn, mau đem về nhà đi!""Nương! " Lý Tiến Bảo sốt ruột nói.

Lý ma ma trừng mắt không để cho hắn thương lượng thêm nữa.

Bà đã nhìn ra Lục Thành vừa thành thật lại nhanh nhẹn, kỳ thật chính là người cực kỳ bá đạo, hiếm khi được Lục Thành kính lão già như bà vài phần, bà cũng nên vì Ngưng Hương nhận lấy lễ của hắn, kéo lại quan hệ gần hơn mới khuyên được Lục Thành vài câu, không nên để cho nhi tử chọc giận Lục Thành, Lục Thành tức giận lại bắt nạt Ngưng Hương thì làm sao bây giờ?Lý Tiến Bảo là nhi tử hiếu thuận, thấy không lay chuyển được mẫu thân chỉ đành oán hận rời đi.

Lý ma ma đi đến bên cạnh Lục Thành, đứng ở bên cạnh ruộng lúa vàng rực rỡ rất nhanh có thể thu hoạch được thấp giọng khuyên hắn, "Lục Thành à, thím biết cháu thích Ngưng Hương, nhưng cũng không nên bắt nạt nàng ấy đúng không? Nàng ấy đang giận cháu, cháu cứ nhẹ nhàng nói chuyện với nàng, không được phép lại cưỡng ép nàng giống như trong thành vậy, tính tình Ngưng Hương ta rõ nhất, chỉ thích mềm không thích cứng, cháu càng ép nàng nàng thì nàng ấy càng không muốn gặp cháu mà thôi.

"Lục Thành không phủ nhận tâm tư của mình, khiêm tốn thọ giáo, "Xin ngài yên tâm, cháu tuyệt đối không phải loại người như vậy.

"Lý ma ma gật đầu, cười nói: "Thím biết cho nên mới nguyện ý để cháu đưa Ngưng Hương trở về, ta lại đau lòng cho Ngưng Hương không cha không mẹ mà phải bán mình nuôi đệ đệ.

Lục Thành, hôm nay thím tin cháu mới giúp cháu dụ dỗ Ngưng Hương, để cho cháu cơ hội hoà giải với nàng, nhưng nếu ngày hôm nay ta nhìn thấy Ngưng Hương có gì không đúng, cháu cũng đừng trách ta bẩm báo với phu nhân.


"Sự việc liên quan đến sự trong sạch của Ngưng Hương, vẻ mặt của Lý ma ma cực kỳ ngưng trọng, lộ ra khí thế quản sự ma ma của Hầu phủ.

Lục Thành không giận trái lại còn vui mừng, nghiêm túc cảm ơn lão nhân gia, "Ma ma bảo vệ Ngưng Hương như vậy là phúc khí của nàng ấy, cháu thay nàng cảm ơn ngài.

""Miệng lưỡi bớt láu lỉnh với ta đi!" Lý ma ma nghe thấy giọng điệu hắn y như Ngưng Hương là người nhà hắn vậy, vừa tức vừa buồn cười, nhìn thấy trên mặt Lục Thành không có một tia chột dạ, cũng biết Lục Thành không có ý bắt nạt người.

Lý Tiến Bảo nhanh chóng quay lại, Lý ma ma nhìn Lục Thành một cái thật sâu rồi mới cùng nhi tử rời đi.

.

Bình Luận (0)
Comment