Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 136


Ngưng Hương rất muốn khiển trách hắn vì sao phải mang A Nam vào thành, trời rất nóng lại lăn qua lăn lại một đứa nhỏ, nhưng nàng một câu cũng không muốn nói với hắn.

Cảm thấy bé trai trong lòng nhẹ nhàng động đậy giống như không thoải mái, Ngưng Hương mềm lòng, buồn bực nằm xuống lần nữa, đắp kín chăn mền cho A Nam rồi đem tiểu tử ôm vào trong ngực.

Nếu như là ban ngày nàng chắc chắn sẽ không nằm ở trước mắt Lục Thành, nhưng bây giờ tối đen như vậy nàng không sợ hắn nhìn thấy.

Cái ôm của nàng mềm mại khiến A Nam ngủ cũng cảm thấy thoải mái, heo con lại hướng vào trong ngực nàng, cái tay nhỏ bé theo thói quen sờ ngực "phụ thân".

Ngưng Hương cản lại thì A Nam rầm rì một tiếng, chân ngắn không thuận theo đạp nàng nhưng lại không có khí lực gì.

Tiểu tử này giỏi nhất là quấn người, Ngưng Hương không đành lòng cự tuyệt cho nên bất đắc dĩ thả tay xuống.

A Nam vừa lòng thỏa mãn nhéo hai cái, rất nhanh lại ngủ thật sâu.

Lục Thành đánh xe, Ngưng Hương không muốn ngủ nhưng có lẽ tối qua nàng ngủ không ngon, lúc này trời vừa tối mọi âm thanh đều yên tĩnh, xe lừa lại lắc lư đều đều thư thái, hô hấp A Nam trong lòng nhẹ nhàng giống như mang theo một loại dụ dỗ khó có thể ngăn cản, mí mắt Ngưng Hương càng ngày càng nặng, không ý thức đã ngủ mất.


Lục Thành nghe không thấy động tĩnh gì nữa bèn lặng lẽ quay đầu lại.

Trên xe tối đen mơ hồ, trong chăn mỏng theo thứ tự ngủ là muội muội của hắn, nhi tử, còn có cô nương hắn thích.

Giống như là người một nhà.

Lục Thành rất thỏa mãn, cười đánh xe đi về phía trước.

Chân trời dần dần lộ ra ánh sáng.

Bốn phía cũng bắt đầu có tiếng chim hót lanh lảnh.

Có vật gì đó đang cọ cọ ở trong lòng nàng, Ngưng Hương buồn ngủ ôm bé, sau đó liền tỉnh.

Trước tiên đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt nhỏ nhắn của A Nam ngủ say, phía sau A Nam là A Đào.

Ý thức thanh tỉnh, Ngưng Hương dừng một chút rồi lặng lẽ ngửa đầu nhìn về phía trước.

Nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Lục Thành, nắng sớm mờ mờ từ phía trước chiếu vào thân ảnh hắn có chút mơ hồ.

Ngưng Hương mím môi cẩn thận ngồi dậy, vén lại chăn mền cho A Nam rồi từ từ sửa sang lại búi tóc xiêm y.

"Tỉnh rồi sao?" Lục Thành nghe thấy động tĩnh nhịn không được nhìn về phía nàng.

Ngưng Hương không để ý hắn, ánh mắt nhìn xung quanh, lúc đầu chỉ là không đếm xỉa tới nhưng nhìn một chút Ngưng Hương đã chau mày, "Đây không phải là đường đi phủ thành.

"Lục Thành im lặng.

Không nghe thấy tiếng trả lời, Ngưng Hương không thể không quay đầu lại, lúc quay người liền thấy Lục Thành sâu kín nhìn nàng.


Mày liễu nàng nhăn lại thật sâu, không cam lòng yếu thế nhìn thẳng hắn, "Ngươi đến tột cùng! ""Làm nha hoàn ở Hầu phủ hơn ba năm nàng có từng được đi chơi chưa?" Lục Thành nghiêm túc hỏi, lại nhớ tới chuyện gì mà trong mắt hắn chợt lóe qua một chút ý lạnh, "Theo hắn ra cửa không tính, nàng có hay cũng tri kỷ ra ngoài không?"Ngưng Hương ngơ ngẩn.

Nàng có không?Không có.

Ở Hầu phủ chính là hầu hạ Bùi Cảnh Hàn, cho dù theo hắn ra ngoài nàng cũng là nha hoàn hầu hạ, thời khắc luôn nhắc nhở mình phải nhớ kỹ những quy củ kia, nhớ kỹ Bùi Cảnh Hàn cần gì, còn phải đề phòng Bùi Cảnh Hàn động tay chân, sao còn có thể có tâm trạng hưởng thụ vui vẻ đây? Sau đó lại đến cuối tháng, hơn phân nửa ngày nghỉ của nàng đều dùng ở trên đường, còn dư lại một chút thời gian thì ước gì có thể ở bên cạnh đệ đệ.

"Không có liên quan gì tới người, đây là chỗ nào?" Ngưng Hương cảnh giác hỏi.

"Phía trước chính là Thất Thụ trấn, " Lục Thành nhìn nàng nói, "Nơi này cách nhà chúng ta bên kia hơn hai mươi dặm , ta chỉ ghé qua một lần nên tuyệt đối không có ai nhận ra chúng ta.

Ta dẫn mọi người đi ăn chút gì rồi xong chúng ta đi hoa đào cốc ở bên cạnh chơi nửa ngày, buổi chiều ta lại chở nàng về thành.

""Ta không đi.

" Ngưng Hương nghiêng đầu cự tuyệt, "Ngươi muốn đi thì tự mình đi đi, ta đổi xe khác.

"Vừa nói vừa muốn xuống xe.

"Nàng biết đường không?"Lục Thành thoải mái hỏi, nhìn thấy thân thể nàng đột nhiên cứng ngắc, hắn lập tức nhẹ giọng ôn nhu dụ dỗ: "Từ cô nương, ta không có ý gì khác, tuổi của nàng chính là ngang muội muội ta, ta không bám nàng nữa nhưng cũng không nhịn được muốn chăm sóc nàng.


Nàng xem khó có được thời gian nghỉ ngơi, tội gì sớm về cái lồng chim kia? Nếu nàng sợ thì đã có A Đào và A Nam ở đây, cho dù ta là súc sinh thì cũng sẽ không bắt nạt nàng trước mặt bọn họ.

"Nghe hắn nói hai chữ kia Ngưng Hương cắn cắn môi.

Hắn là người đầu tiên nàng mắng, đã vậy chửi còn rất còn khó nghe.

"Còn nhỏ tuổi đừng sống mệt mỏi như vậy, hôm nay coi như là tự thưởng cho bản thân đi.

" Lục Thành ra vẻ trưởng bối nói.

Ngưng Hương không thích nghe hắn nói chuyện dí dỏm, nhưng nơi này không quen cuộc nàng thật không dám trở về một mình.

"Nương! "Dưới thân đột nhiên truyền đến giọng nói non nớt của trẻ con, trong lòng Ngưng Hương giật mình, A Nam tại sao lại kêu nàng là nương?"Nương, xi xi! " A Nam dụi mắt, nhỏ giọng gọi nương dẫn bé đi xuỵt xuỵt, nói xong há miệng ngáp một cái thật to.

.

Bình Luận (0)
Comment