Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 195


Từ Thủ Lương giúp cháu gái rào chuồng gà, Ngưng Hương đem hai mươi chú gà con cộng thêm hai con ngỗng nhỏ thả vào trong chuồng.Gà con líu ríu chạy tán loạn khắp nơi, hai con ngỗng nhỏ thì tỏ ra chững chạc hơn nhiều, chậm rãi lạch bà lạch bạch đi theo sau.A Mộc đứng trước hàng rào nhìn, khóe miệng vểnh lên, giống như đã quên mất chuyện cữu cữu và mợ mới đi khỏi.Lý thị bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, khói bếp lượn lờ dâng lên.

Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ, trở về phòng thay váy của mình, lại đem chiếc váy mượn của Phan thị giặt sạch sẽ sau đó phơi quần áo lên sào, giặt xong thì đi đến Đông viện, thấy đường muội đang ngồi xổm ở trong phòng bếp lặt đậu đũa, nàng cũng đi vào."Hương Nhi không được phép giúp bọn họ, biết chưa?" Lý thị vừa nhóm lửa vừa không yên tâm dặn dò, sợ chất nữ mềm lòng.


Ở trong phòng, những lời Thôi thị nói với cháu gái, bà núp bên ngoài nên đều nghe thấy được, đúng là nữ nhân mở miệng mà không biết xấu hổ!Ngưng Hương cười đáp lại, "Đại bá mẫu yên tâm, cháu có chừng mực mà, còn chiếc váy của Nhị thẩm Lục gia, bác trả lại giúp cháu được không?"Lý thị đoán cháu gái có lẽ là kiêng kỵ tam huynh đệ Lục gia, tuy có tâm muốn tác hợp cháu gái cùng lão nhị Lục gia, nhưng bà cũng cảm thấy chủ động quá cũng không tốt, giống như cháu gái bà không ai để mắt vậy, bà liền gật đầu, "Được, chiếc váy đó buổi chiều ta đi trả cho."Ba người nói chuyên dăm đôi câu thì Từ Hòe đã về, một thân quần áo vải thô dính đầy bụi bẩn, ống quần dính một mảng bùn lớn, khuôn mặt tuấn lãng do phơi nắng nhiều mà đỏ lên, mồ hôi trên trán bị ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh ánh nước.

Thôn phía nam có gia đình xây nhà mới, hắn cùng Từ Thủ Lương qua đó giúp đỡ, hai người mỗi ngày đều có thể kiếm bốn mươi văn tiền, bất quá loại chuyện lặt vặt này có thể gặp nhưng không thể cầu, không phải là ngày ngày đều có thể gặp dịp như vậy."Cha ngươi đâu?" Lý thị buồn bực hỏi con trai.Từ Thu Nhi múc một chậu nước, mang ra đưa cho huynh trưởng rửa mặt.Từ Hòe vừa xắn tay áo vừa nói: "Đang trên đường đi về thì gặp Lưu thúc, thúc bảo cha qua đó một lát, con cũng không biết là chuyện gì."Lý thị suy nghĩ một chút, cười nói: "Mười tám tháng này đứa con trai nhỏ của ông ta cưới vợ, chắc là kêu cha con qua đó giúp đỡ đó mà."Cưới vợ thì phải đãi tiệc rượu, tuy thôn không lớn nhưng cũng có gần cả trăm hộ, hầu như mọi nhà cũng đều phải góp tiền, thời điểm ăn tiệc, quan hệ gần đi nhiều tiền thì cả nhà đều đi làm khách, xa hơn một chút thì chỉ có nam nhân chủ nhà đi, tính thêm cả họ hàng thân thích hai bên nhà trai nhà gái, ít nhất cũng phải mười mấy bàn.

Đừng nghĩ bình thường đều là tức phụ nấu cơm, khi gặp loại đại sự này thì cả nam nhân cũng phải làm việc theo, nấu cơm xào rau bưng đĩa bày tiệc cũng đều là do các nam nhân làm.


Nhà bà cùng Lưu gia lại có quan hệ tốt, trượng phu cũng không thể thiếu hai ngày vội vàng giúp đỡ theo."Hương Nhi đã nhiều năm không được uống rượu mừng rồi, lúc này cũng đi qua đó náo nhiệt một chút một chút đi." Lý thị cười nói với cháu gái.Ngưng Hương cười cười, nhặt cây đậu đũa cuối cùng lên: "Cháu không đi đâu, cháu cũng chưa đủ lớn để tham gia.""Lớn cái gì, chỉ cần chưa đính hôn, cô nương mười bảy mười tám cũng có thể đi." Lý thị lập tức phản đối, bây giờ cháu gái nên gặp gỡ người trong thôn nhiều hơn, để cho tất cả mọi người biết là cháu gái đã chuộc thân trở về, để xem tức phụ nhà khác còn nói bậy nữa không, hơn nữa ra ngoài lộ mặt thì mới có người tới cửa cầu hôn.Cháu gái nhà mình tốt như vậy, Lý thị cũng phải xem xét phu quân thật tốt cho cháu gái chọn mới được.Ngưng Hương không nói tới chuyện này với Đại bá mẫu nữa, nhưng nàng đã hạ quyết tâm là sẽ không đi.

Những năm này nàng đã đi xa khỏi thôn, bạn chơi khi còn bé cũng đã không còn nói chuyện nữa, có thể là do các nàng ấy cảm thấy nàng đã trở thành cô nương nội thành nên không còn hợp nhau cùng các nàng nữa, Ngưng Hương nhìn các nàng cũng cảm thấy xa lạ.


Chưa nói tới ai đúng ai sai, chỉ là quan hệ đã phai nhạt.Sau giờ ngọ là lúc nghỉ trưa, A Mộc đang ngủ ở đầu giường đặt gần lò sưởi, còn Ngưng Hương lặng lẽ đem cây lược gỗ đào mà Lục Thành tặng nàng lấy ra.Lược còn mới tinh, vẫn nghe được mùi gỗ đào thơm ngát.Ngưng Hương nhẹ nhàng vuốt ve, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tuấn lãng của Lục Thành, còn cả câu nói "Chải một cái liền nghĩ tới hắn một lần".Lời như vậy mà sao hắn vẫn có thể mở miệng được nhỉ?Đúng là trời sinh da mặt dày.Trong lòng thì đang chửi hắn không thành thật, nhưng khóe miệng lại không tự chủ nở nụ cười, Ngưng Hương ngồi trước mép giường, xõa tung mái tóc dài đen nhánh mềm mại, nghiêng đầu nhẹ nhàng chải mái tóc, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ lẳng lặng hưởng thụ cảm giác tĩnh lặng khó có được..

Bình Luận (0)
Comment