Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 210


"Hương Nhi, đây là đứa trẻ nhà ai vậy?"Vừa bước xuống xe, Chương Mãn đã nhìn chằm chằm A Nam, kinh ngạc hỏi cháu gái.

Ngưng Hương thành thật trả lời: "Nhà của A Nam ở sát cạnh bên nhà của chúng cháu, hôm nay cả nhà của bé phải ra đồng, cho nên A Nam và A Đào đến tìm A Mộc chơi, mọi người cùng cữu cữu vào trong phòng ngồi chờ cháu một lát, cháu ôm A Nam đi nhà xí rồi sẽ quay lại.

""Cháu mua đất rồi sao?" Chương Mãn đứng tại chỗ, tràn đầy thắc mắc hỏi.

Một mẫu đất ít nhất cũng phải ba bốn lượng bạc, cháu gái ngoại! Lý thị đang giặt chăn ở phía bên đông viện, từ lúc Chương Mãn bước vào thì bà đã ngẩng đầu lên, nghe thấy vậy liền cười lạnh nói: "Thật không biết xấu hổ lại còn hỏi như vậy, cháu trai ruột chỉ mới năm tuổi, người làm cữu cữu như ông một năm chỉ đến một lần, hồi tháng hai đã mua xong rồi mà bây giờ mới biết, sao ông không đợi đến lúc A Mộc cưới vợ lại đến? A, bây giờ có phải đã thấy Hương Nhi có lợi cho các người nên mới làm bộ mỗi ngày đều đến, làm người ai không biết trong lòng các ngươi nghĩ đang cái gì? Hừ, ta thất vọng đau khổ dùm Hương Nhi!"Chương Mãn bị nói như vậy mặt đỏ bừng, luống cuống nhìn về phía cháu gái ngoại, "Hương Nhi, cữu cữu không phải! "Ngưng Hương biết rõ cữu cữu không phải loại người như vậy, nàng vừa muốn nói chuyện nhưng A Nam ở trong lòng đã nhịn không nổi nữa, nôn nóng vặn vẹo thân thể nhỏ bé.


"Cữu cữu cứ vào nhà trước đi.

" Ngưng Hương nói qua loa rồi ôm thẳng A Nam đi, không thèm nhìn tới ba huynh đệ Chương Hồng Lâm.

Chương Mãn là người hiền lành thành thật, không muốn cãi nhau với Lý thị, nhưng nữ nhi của hắn, Chương Vân Khê mười lăm tuổi lại không thích nghe những lời như vậy, khuôn mặt lạnh lùng quay sang Lý thị: "Bà! ""Muội muội.

" Chương Hồng Lâm ngăn cản muội muội, thật sâu nhìn nàng một cái.

Chương Vân Khê nhớ lại mục đích của chuyến đi này, lúc này mới im lặng, khuôn mặt nhăn nhó dắt đệ đệ đi vào trong nhà.

Đứng dưới mái hiên, nhìn một nhà bốn người đang dần dần bước đến gần, A Đào nhỏ giọng hỏi Từ Thu Nhi, "Thu Nhi tỷ tỷ, bọn họ là ai vậy?"Từ Thu Nhi châm chọc nói: "Người này là cữu cữu A Mộc, đằng sau thì chắc là biểu ca biểu tỷ biểu đệ của A Mộc, dù sao trước đây ta cũng chưa từng gặp.

""Vì sao lại chưa gặp bao giờ? Bọn họ chưa từng tới đây sao?" A Đào không hiểu muốn truy hỏi đến cùng.


Trong nhà cô mẫu có biểu ca, biểu tỷ, ngày lễ ngày tết cũng sẽ tới nhà làm khách, theo như lí giải của A Đào, biểu huynh muội chính là cần phải thường xuyên gặp mặt.

Từ Thu Nhi thì lại không khách khí như Ngưng Hương, thấy Chương Mãn đã đi tới gần mình, nàng vẫn như cũ giọng nói không cao không thấp cất lời: "Chắc là ngại nhà A Mộc nghèo, nhà bọn họ có tiền cho nên chướng mắt những người thân thích nghèo nàn, năm đó Nhị thẩm ta ngã bệnh, tỷ tỷ khóc đi vay tiền, bọn họ một đồng cũng không thèm cho mượn, cho nên tỷ tỷ mới bán mình trở thành nha hoàn.

"A Đào đã hiểu.

Nhà Dượng ở trên trấn cũng vậy, từ tủ quần áo đến bàn trà đều làm bằng gỗ quý, nhà rất có tiền, cho nên mỗi lần đại biểu tỷ tới nhà nàng đều ghét bỏ cái này cái nọ, chê nhà bọn họ nghèo, sau khi bị Nhị ca quở trách thì dứt khoát không tới nữa, họ hàng thân thích của Từ tỷ tỷ khẳng định cũng là người như vậy.

A Đào thích Từ tỷ tỷ, bởi vậy khi ai khi dễ Từ tỷ tỷ, nàng cũng không thích người đó.


Tiểu cô nương bảy tuổi đứng bên cạnh Từ Thu Nhi, đôi mắt hoa đào trong veo như nước trừng mắt nhìn bốn người Chương gia.

Chương Mãn trong lòng tràn đầy hổ thẹn, không nhìn các nàng mà trực tiếp đi vào phòng, Chương Hồng Lâm "kiềm chế tốt", quay sang gật đầu với Từ Thu Nhi, lại sờ đầu A Mộc mặc cho A Mộc trốn ở phía sau xong mới bước vào, Chương Vân Khê ở nhà cũng là cô nương được nuông chiều từ bé, không phải là tiểu thư nhưng lại có tính tình như tiểu thư, có thể nhẫn nhịn Lý thị và Từ Thu Nhi, nhưng lại nhịn không được một đứa nha đầu không biết con nhà ai đang trừng mắt với mình, nàng dừng ở phía trước mặt A Đào lạnh lùng nói: "Ta chọc ngươi bao giờ mà ngươi dám trừng mắt với ta?"A Đào nghĩ tới ba người ca ca, sức mạnh liền tràn đầy, tiếp tục trừng mắt với nàng, "Ta trừng mắt với bức tường ở phía bên kia, ai bảo ngươi đi tới trước mặt ta làm gì?"Một bộ dáng không sợ trời không sợ đất.

.

Bình Luận (0)
Comment