Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 223


Thôn Liễu Khê.

Thời điểm ba người A Đào vừa đến cũng là lúc Ngưng Hương đang dỗ đệ đệ.

Trong nhà mới có một con gà con vừa chết, A Mộc khóc đến đỏ cả mắt, ngay cả điểm tâm cũng không muốn ăn, buồn bã tới mức không muốn nói chuyện với ai hết.

"Tướng Quân!" Thấy gà con đã chết vẫn chưa bị ném đi, A Nam ngồi xổm xuống chọc chọc, đột nhiên cuống cuồng nói, "Ăn!"Vẫn là trẻ nhỏ thì dễ dàng hiểu nhau nói gì, Ngưng Hương và A Đào còn chưa kịp hiểu ý A Nam thì A Mộc đã mạnh mẽ đứng lên, đoạt lấy gà con không còn nhúc nhích dấu ra phía sau, lần đầu tiên tức giận trừng mắt với A Nam: "Ta muốn chôn, không cho ngươi đút cho Tướng Quân!"A Nam chớp mắt không hiểu.

Ngưng Hương lén lút nín cười, tiểu tử kia nhẫn tâm quá rồi, lại còn muốn đút cho tướng quân ăn.


"A Mộc đến đây, đại ca dẫn đệ đi đào hố.

" Từ Hòe hôm nay không có việc gì làm, thấy đường đệ còn thương tâm vì con gà nhỏ, cười gọi một tiếng.

A Mộc lập tức nâng con gà con đi tìm đường huynh.

A Nam hiếu kỳ bọn họ muốn làm gì bèn níu lấy Ngưng Hương để nương ôm bé đi xem.

Vì vậy tất cả lớn nhỏ đều đi xem Từ Hòe đào hố chôn gà ! Sau khi đặt gà con đã chết vào trong hố, Từ Hòe đưa chiếc xẻng trong tay cho đường đệ để hắn lấp đất.

Nhưng A Mộc vẫn chưa chấp nhận được chuyện gà con do hắn cùng tỷ tỷ nuôi dưỡng lại chết, nhìn con vật bé nhỏ yêu thích nằm trong hố không nhúc nhích, nước mắt hắn lại rơi xuống.

Còn A Nam thì sao, hoàn toàn đem chuyện này trở thành một trò chơi, bé thấy tiểu thúc thúc năm tuổi cầm xẻng không động đậy vì vậy liền từ từ đi tới, đưa tay muốn giúp đỡ.

"Ta tự mình làm!" Thiếu chút nữa bị đoạt mất cái xẻng, A Mộc cuối cùng cũng hoàn hồn, lau chùi nước mắt đẩy đất xuống.


A Nam không có chút cảm giác của người bị ghét bỏ, thấy hố bên cạnh còn đất, bé đi tới, hơi xòe kẽ chân đẩy đất vào trong.

A Mộc nhìn bé nhưng không ngăn cản.

Từ Thu Nhi cố ý đùa A Nam: "Đem tướng quân cũng chôn vào hố này được không?"A Nam ngửa cái đầu nhỏ lên, nhìn chằm chằm nàng nhìn một lát, đột nhiên đưa tay đánh Từ Thu Nhi một cái, "Không chôn!"Bị đánh nhưng Từ Thu Nhi vẫn rất vui vẻ, tiểu tử thúi này, lúc đến xem chuyện vui thì "tâm địa sắt đá", đến phiên thứ mình thích gặp chuyện không may, nhất định là so với A Mộc còn sốt ruột hơn.

Ba người Ngưng Hương, Từ Hòe và A Đào đều cười theo, A Mộc nhìn sang mọi người, lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của A Nam đang trừng Nhị tỷ tỷ, hắn cũng nhịn cười không được.

Một chú gà con vừa chết đã khiến trong lòng nam oa đau thương thì ngay tại đây, trong tiếng cười không ý thức đã tiêu tán mất.

Trên đường đi vào nhà, A Mộc cùng A Nam đã hòa hảo như lúc ban đầu.

A Đào kéo Ngưng Hương vào trong phòng, cười hì hì đem chiếc hộp màu trắng bằng sứ nãy giờ giấu ở trên người ra, nhỏ giọng nói với Ngưng Hương: "Từ tỷ tỷ, đại ca muội nói huynh biết sai rồi, hy vọng tỷ nhận lễ vật xin bớt giận, đây, đây là món quà huynh ấy mua ở trấn Lưu Tiên, tận ba lượng bạc đó tỷ!"Tiểu cô nương chưa hiểu cách nói chuyện khéo léo, chỉ cảm thấy nói cho Từ tỷ tỷ lễ vật này hết sức quý, Từ tỷ tỷ nhất định sẽ vui vẻ rồi tha thứ cho huynh trưởng.


Lục Thành lại sai muội muội qua truyền lời, Ngưng Hương mặt đỏ tai hồng, khi nhận chiếc hộp đựng son cũng nhỏ giọng hỏi: "Đại ca muội còn nói gì với muội không?"A Đào hồi tưởng lại lời nói của huynh trưởng khi ở trên trấn hôm đó, nhếch miệng, tức giận nói: "Đại ca nói muội còn nhỏ, đồ tốt như vậy không dùng được, chờ khi muội mười tuổi mới mua.

Từ tỷ tỷ, đại ca muội thật xấu, lúc lấy tiền từ hộp tiền thì nói là để mua son cho muội, dỗ muội vui vẻ, kết quả là vì mua đồ quý cho Từ tỷ tỷ mà lại gạt muội lấy mười mấy văn tiền, cũng vì Từ tỷ tỷ.

"Ngưng Hương nhìn khuôn mặt ủy khuất của A Đào, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm trang lúc Lục Thành lừa gạt muội muội.

.

Bình Luận (0)
Comment