Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 284


Thôn Liễu Khê.Ngưng Hương dậy thật sớm, sau đó liền lặng lẽ quan sát Quản Bình, thấy Quản Bình thần sắc như thường, nàng thở phào nhẹ nhõm.Trong lòng lại hạ quyết tâm, lần sau thực sự không thể như vậy được nữa, tối qua làm nàng cả đêm gặp ác mộng, tất cả đều là Quản Bình phát hiện nàng cùng Lục Thành gặp gỡ, đi nói cho Bùi Cảnh Hàn, Bùi Cảnh Hàn trong cơn giận dữ rút bội kiếm ra...Giấc mơ xấu như vậy Ngưng Hương không muốn nhớ lại.Xác định Quản Bình không biết chuyện, Ngưng Hương bình tĩnh trở lại, sau bữa điểm tâm liền xách ghế đi vào sân bóc hạt bắp.Hai nhà đều thu bắp, Ngưng Hương muốn cùng cả nhà Đại bá mẫu để chung một chỗ, với lại hiện giờ nàng cùng đệ đệ ăn cơm ở nhà đại bá mẫu, dù sao thì có để riêng nàng cũng sẽ mang sang lại nhà bã mẫu, nếu dư thừa nhiều thì sẽ giao cho đại bá mẫu mang đến trên trấn bán.


Nhưng Lý thị không chịu, bà nói muốn phân chia rõ ràng, cho dù bán lấy tiền cũng phải bán riêng, không chịu chiếm tiện nghi của tỷ đệ các nàng.Lúc này, hai nhà trong sân ngồi bên một đống bắp, Từ Thu Nhi còn la hét xem ai bóc hết trước."Bên đệ có tới ba người lận mà!" A Mộc mạnh miệng nói.Phụ tử Từ Thủ Lương đi lấy cột bắp, cho nên Đông viện chỉ còn hai mẹ con Lý thị ngồi bóc hạt bắp."Đệ cũng coi như là một người sao?" Từ Thu Nhi ha ha trêu ghẹo đường đệ.A Mộc bị chọc tức bèn tức giận ngồi vào ghế đẩu, có hình có dáng bóc bắp, bóc được một ít thì Đại Tráng gọi hắn, tiểu tử liền chuồn ra ngoài chơi.

Dù sao chỉ mới năm tuổi, khí lực của hắn cũng nhỏ, Ngưng Hương không để ý đến đệ đệ, nàng cùng Quản Bình ngồi dưới tàng cây hồng làm việc, ánh mặt trời ngày thu chiếu vào rất ấm áp .Bận rộn cả một ngày, màn đêm lại buông xuống.Tỷ đệ Ngưng Hương vừa nằm ngủ không lâu thì Quản Bình lén lút ra cửa.Lục Thành đã chờ sẵn ở đầu thôn, nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân, hắn bình tĩnh hỏi: "Ai?""Ta." Quản Bình lạnh giọng đáp lại, đối với Lục Thành nàng cũng không có hảo cảm.

Nàng thương tiếc Ngưng Hương bao nhiêu thì cũng có nhiều phản cảm khi Ngưng Hương che chở cho Lục Thành, nếu không phải lần này Lục Thành không đáng mặt nam nhân dám cùng nàng đi gặp Bùi Cảnh Hàn, Quản Bình dù chỉ một chữ cũng không muốn nói với hắn.Hai người chán ghét lẫn nhau, sau khi xác nhận thân phận thì không nói chuyện thêm nửa câu nào nữa, nhưng lúc đi đường lại giống như đang đọ sức, một người nhanh người kia cũng nhanh theo.Quản Bình mặc dù là cô nương, nhưng đã có mười năm luyện tập võ công, do vậy nàng đi rất nhanh.


Lục Thành tuy không có võ công, nhưng vườn trái cây cách thôn Đông Lâm hơn mười tám dặm đường, trừ khi Lục Thành muốn chở đồ, còn lại thì đều là đi bộ qua đó, mỗi ngày hai chuyến, chậm một chút thì một canh giờ, nhanh hơn còn có thể chưa đến nửa canh giờ, hơn nữa thân thể cường tráng thể lực tốt, hoàn toàn không bị Quản Bình bỏ rơi.Chưa đến hai canh giờ, hai người đã đến cửa thành ngoài phủ, hơi thở đều có chút loạn."Ngươi chờ một chút." Quản Bình ngửa đầu nhìn về phía thành, huýt sáo.Rất nhanh cửa thành được mở ra một đường nhỏ.Lục Thành theo Quản Bình bước vào cửa thành, tâm lại trầm thêm.Đây là quyền thế, Bùi Cảnh Hàn quyền thế, chỉ cần hắn muốn thì bất luận người vì hắn làm việc cũng có thể ra vào bất cứ lúc nào ở phủ thành.Nếu như hắn có được thân phận cao hơn Bùi Cảnh Hàn...Bóng đêm tràn ngập, Lục Thành lần đầu tiên khát vọng quyền thế như vậy.Không muốn làm một người nông phu, không muốn ngay cả nữ nhân mình thích cũng không che chở được, ảo tưởng như độc khiến hắn lâng lâng không muốn tỉnh.Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến hai tiếng chó sủa.Lục Thành trong nháy mắt hoàn hồn.Tiếng chó sủa dần dần biến mất, hai mắt Lục Thành từ từ khôi phục tư tưởng.Hắn chính là một người nông phu, mỗi ngày ra ruộng làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà thì ôm tức phụ dỗ dành nhi tử, không có gì không tốt, không cần hâm mộ người khác.


Trước mắt hắn chỉ là một điểm trắc trở, vượt qua ải này hắn vẫn có thể tiếp tục sống những ngày hắn thích, có lẽ không có ăn sung mặc sướng, không có phú quý, nhưng trong lòng hắn sống yên ổn..

Bình Luận (0)
Comment