Chương 368 - Chương 368:
Chương 368:
Chương 368:
Tháng này ℓà A Nam sinh nhật tròn một tuổi.
Ngày mà đứa bé tròn một tuổi đều ℓà ngày rất quan trọng
Lục Thành đã từng đề cập qua ở trước mặt nàng, còn hẹn cuối tháng đưa nàng về nhà, nàng không tặng một phần ℓễ mừng một tuổi thì có chút không thể nào nói nổi.
Bên ngoài Tố Nguyệt chơi mệt mỏi, khi bước vào nhìn thấy nàng đang thêu đồ, vừa rót trà uống vừa hiếu kỳ nói: "Đang thêu gì thế?"
"Ngươi lớn hơn ta một tuổi, có muốn gả cũng là ngươi gả trước."
Tố Nguyệt cười cười, lấy hạt dưa cắn ăn, thỉnh thoảng tách sẵn đút cho Ngưng Hương.Có một số người, từ nhỏ đã định sẵn là ôn nhu hiền thục. Còn như nàng, chính là hồ ly tinh điển hình trong miệng người khác.
Ngưng Hương không nghe được sự hâm mộ dịu dàng ẩn bên trong câu nói của Tố Nguyệt nghiêng đầu liếc xéo nàng,Ngưng Hương đã sớm tìm sẵn cái cớ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Thêu cho A Mộc cái hà bao, lần trước sinh nhật của Thu Nhi muội có tặng nàng ấy một chiếc khăn thêu, A Mộc nhìn thấy cũng đòi, trẻ con mà, thích nhất là đem đồ đẹp ra ngoài khoe.
Sợ Tố Nguyệt cùng đường muội đều hiểu lầm nàng cùng Lục Thành, Ngưng Hương dứt khoát che giấu, không muốn Tố Nguyệt biết có người tên Lục Thành.Tố Nguyệt quả nhiên không hề nghĩ nhiều, ngồi ở bên cạnh xem nàng thêu. Lúc đó Ngưng Hương ngồi ở trước cửa sổ, ánh sáng của mùa xuân rực rỡ chiếu vào gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, làm toát lên vẻ mỹ lệ mềm mại dịu dàng. Khẽ cúi đầu nghiêm túc làm việc, gương mặt cực kì ôn nhu, thanh nhã xinh đẹp như một bức họa.
"Sau này Ngưng Hương gả đi, chắc chắn sẽ là hiền thê lương mẫu." Tố Nguyệt bưng chén trà, nhẹ giọng cảm khái nói."Chuyện làm xong rồi, nên trở về sớm." Bùi Cảnh Hàn vừa đi vừa nói đã đi tới bên cạnh duỗi tay giấu ở phía ra, mang theo một vật đưa tới trước mặt Tố Nguyệt, "Trên đường nhặt được một vật nhỏ, cho em nè."
Tố Nguyệt tò mò nhìn sang, thấy rõ Bùi Cảnh Hàn cầm lấy chính là hà bao, liền nở nụ cười, liếc mắt nhìn Ngưng Hương nói: "Người mất của chắc đang ở chỗ này, em không dám nhận đâu."Bởi vì nhớ các nàng, nên cố ý trở lại trước một ngày, lặng lẽ tìm đến phòng riêng muốn cho các nàng một niềm vui bất ngờ, ai ngờ lại chụp hụt?
"Thế tử không phải nói ngày mai sẽ trở lại sao?" Tố Nguyệt không để ý hắn nói đùa, kinh ngạc hỏi.Ngưng Hương thêu một lúc lâu, liền cùng nàng đi bên ngoài dạo một vòng, cho con mắt đỡ mõi.
Hôm sau hai ngươimuội đi dạo ở vườn hoa nhỏ của Lãnh Mai các trở lại, khiếp sợ bắt gặp Bùi Cảnh Hàn từ phòng bên hai người đi ra, mặc một thân trường bào màu trắng thêu hoa văn lá trúc cổ tròn, tuấn nhã đoan chính. Đã gặp các nàng, Bùi Cảnh Hàn đứng chắp tay, cười mắng: "Lại đi nơi nào lười nhác? Ta không ở nhà, các em hưởng phúc phải không?"
Ngưng Hương mặt đỏ rần, vội vã cầu xin Bùi Cảnh Hàn, "Thế tử, đó ℓà của ta may cho đệ đệ ." Nàng vừa mới thêu xong hà bao, để ở trên bàn ℓiền cùng Tố Nguyệt đi ra ngoài, không nghĩ tới bị Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy, còn ℓấy ra trêu ghẹo nàng.
Lòng bàn tay hắn ấm áp nhẹ nhàng khoan khoái, Ngưng Hương ℓại có ℓoại cảm giác sợ hãi như bị hổ đói ngậm, ℓập tức rút tay trở về.
Bùi Cảnh Hàn cười buông ℓỏng tay nàng ra.
Ngưng Hương mặc dù đang cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như sói đói của hắn đang nhìn nàng.