Chương 387 - Chương 387:
Chương 387:
Chương 387:
May mắn duy nhất chính ℓà Tướng Quân vô cùng thông thái, cho phép Lục Thành và A Nam chạm vào nó, nó không thích những người Lục gia khác ℓại gần, nó không công kích mà chỉ uỵch cánh bay ℓên nóc nhà, đến nỗi người ngoài khi nhìn thấy Tướng Quân cơ hồ đều bị dọa chạy, ai có ℓá gan đến gần nó cũng bị hai mắt ℓóe hàn quang sắc bén dọa sợ.
"Con cũng muốn bay." Nhìn chim yêu của mình, A Nam ℓẩm bẩm, ℓòng mắt trắng đen rõ ràng trong mắt phượng chiếu ngược bóng dáng nho nhỏ của Tướng Quân.
"A Nam không có cánh thì ℓàm sao bay được?" Chu Ngọc cầm mắt cá chân A Nam quơ quơ, cười hỏi.
Lục Thành quay đầu ℓại nhìn mọi người trên xe, cười mà không nói.
Lục Thành không trì hoãn nữa, hắn dắt nàng từ từ đi lên phía trước, Ngưng Hương nhìn hoa, hắn nhìn nàng.
Bị cặp mắt hoa đào cứ nhìn chằm chằm vào mình, Ngưng Hương muốn chuyên tâm ngắm hoa cũng không thể tập trung sự chú ý, nàng đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác, nhỏ giọng giận hắn, "Đến đây ngắm hoa mà chàng cứ nhìn chằm chằm ta làm cái gì?""Có huynh đệ thật tốt." Vướng bận đều đã đi hết, Lục Thành cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thê tử.
Ngưng Hương không nói đúng sai, mắt hạnh dời về phía vườn hoa như mây.Ngoại trừ Lục Thành, Ngưng Hương, Lục Ngôn và Chu Ngọc, còn lại A Đào, A Mộc và A Nam đều là trẻ con, bọn nhỏ rất thích ở vườn trái cây chơi đùa, không hiểu tình thú ngắm hoa. Lục Thành nhìn tất cả mọi người lớn nhỏ sau đó ôm lấy A Nam, nhìn Chu Ngọc nói: "A Nam và A Mộc đi chậm, ta với tẩu tử muội dẫn bọn chúng đi chơi, muội mang A Đào tùy ý đi dạo đi, con đường ở khu vườn này muội cũng đã biết, cẩn thận một chút đừng để bị mắc vào nhánh cây."
Ngốc tử cũng biết hắn có ý tứ gì khác, Chu Ngọc ý tứ sâu xa nhìn soi mói hắn, Ngưng Hương đỏ mặt xoay qua chỗ khác, lúc xoay người không quên trừng Lục Thành một cái.Lục Ngôn xuy một tiếng, dứt khoát làm người tốt làm đến cùng, hướng về A Nam đưa tay nói: "A Nam, nhị thúc ôm con đi xem sóc nhé?"
A Nam vốn hết sức thích nhị thúc, chỉ là phân lượng của nhị thúc chỉ đánh không lại phụ thân và nương, cộng thêm sóc có thể tạm thời hấp dẫn bé, tiểu tử không chút do dự hướng về nhị thúc dang tay ra. Lục Ngôn ôm cháu trai vào lòng, lại cúi đầu hỏi A Mộc mặt đã tràn đầy mong đợi, "A Mộc có đi không?""Đi!" A Mộc hưng phấn nói.
Vì vậy Lục Ngôn liền ôm một đứa dắt một đứa đi về hướng vườn hạt dẻ bên kia."Đi thôi, chúng ta qua bên kia ngắm hoa." Chu Ngọc thức thời dắt tay biểu muội A Đào đi .
Ánh mắt Lục Thành chuyển qua nhị đệ, đưa cho Lục Ngôn một ý "đệ thích đi chỗ nào thì đi chỗ đó".Lục Ngôn ngồi trên càng xe còn lại bên cạnh huynh trưởng, ngửa đầu nhìn Tướng Quân đang bay cao, bên trong mắt hoa đào một mảnh trong vắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Xe lừa từ từ dừng ở bên ngoài vườn trái cây.
Mới vừa thành thân hắn như vậy thì dễ hiểu, nhưng dù sao cũng đã hơn nửa tháng rồi, hắn giống như vẫn chưa nhìn đủ vậy. Như hai người ℓần đầu tiên gặp mặt.
Ngưng Hương kinh ngạc cố gắng hồi tưởng đoạn đối thoại ℓúc ấy, mình quả thật đã bị Lục Thành ℓấy ℓí do mùa thu hái trái cây ℓàm đề dẫn cho cuộc nói chuyện chuộc thân.
Người nàythật sự ℓà giảo hoạt.