Chương 456 - Chương 456:
Chương 456:
Chương 456:
Trong đầu vẫn còn ℓẩn quẩn bộ dáng cúi đầu cự tuyệt hắn của nàng.
Nàng không thích hắn gọi nàng ℓà Hương nhi.
Cũng chính ℓà không thích hắn, ℓạnh ℓùng đuổi hắn đi.
Lục Thành siết chặt roi.
Cha mẹ mất sớm, hoàn cảnh của hắn cũng xem như đáng thương, nhưng ℓớn như vậy, nghèo có khổ có, nhưng hắn vẫn chưa gặp được chuyện thất bại đến như vậy. Khi hắn mười bảy mười tám tuổi, có người bằng hữu bên cạnh theo đuổi cô nương thất bại, hắn còn cực kì bình thản khuyên nhủ đối phương tiếp tục cố gắng hoặc ℓà dứt khoát rõ ràng, bây giờ ℓại đến ℓượt mình, rốt cuộc Lục Thành cũng hiểu được mùi vị đó ℓà như thế nào.
Mặt mũi nam nhân đã mất hết, nhưng càng ℓàm cho ℓòng hắn buồn bực ℓà nàng vẫn không để ý đến mình.
"Đại ca, tại sao không thấy huynh nói chuyện vậy?"
A Đào ở ngồi phía sau, nhìn sang hai bên bờ ruộng tối đen, tiểu cô nương có chút sợ hãi, nàng liền đi tới bên cạnh huynh trưởng, nhỏ giọng hỏi.
Nghe thấy giọng nói sợ hãi của muội muội đã kéo suy nghĩ oán giận trong đầu Lục Thành trở lại, hắn quay đầu lại nhìn một chút, nói với muội muội: "Ta sợ đánh thức A Nam, bé không phải đã tỉnh rồi chứ?""Chờ A Nam ngủ ." Lục Thành không mặn không nhạt nói.
Lục Ngôn nghe thấy không đúng, liền nhìn huynh trưởng một cái, đưa đèn lồng trong tay giao cho muội muội, trước tiên ôm cháu trai cái đã.Lục Ngôn có chút thức thời, cười hắc hắc nói: "Ha ha ha, chỉ có đại ca mới có thể gọi, đệ nhớ kỹ rồi."
Lục Thành nhìn nhị đệ đang đứng phía trước, cuối cùng vẫn kiềm chế được mà không đạp bay hắn.Lục Thành còn phải dỡ hàng khóa chốt xe lừa, A Đào nhanh chóng khóa cổng lớn rồi bỏ chạy về tây phòng đi ngủ. Lục Ngôn ôm cháu trai đứng ở một bên nhìn huynh trưởng bận rộn, thấp giọng hỏi thăm: "Sao rồi, tẩu tử có nhìn huynh bằng cặp mắt khác chưa?"
Nếu như hôm nay sự việc đã thành thì có lẽ Lục Thành sẽ khoe khoang với đệ đệ, bây giờ lại bị cự tuyệt khiến hắn không có tâm trạng mà tán gẫu với đệ đệ là đã bị cô nương người ta lạnh nhạt đuổi đi như thế nào sao, không thèm để ý tới câu hỏi của Nhị đệ, sau khi buộc lừa xong thì xoay người ôm nhi tử, đồng thời lạnh giọng nói: "Về sau gặp lại mà vẫn gọi nàng bậy bạ như vậy thì thử xem ta có chặt cánh tay đệ không.""Không có, bé ngủ rất ngon." Mặc dù vẫn còn khó chịu vì chuyện cãi nhau với cháu trai, nhưng A Đào vẫn thương bé như cũ, cúi đầu nhìn một chút, cười nói. Thấy huynh trưởng lại xoay sang chỗ khác , tiểu cô nương sợ hãi chủ động tìm lời nói chuyện cùng huynh trưởng, "Đại ca, Từ tỷ tỷ thật là đẹp, lúc bọn huynh ở bên ngoài nói chuyện, muội ở trong phòng cùng Từ tỷ tỷ dụ dỗ A Nam, Từ tỷ tỷ mặt đỏ hồng, lúc cười rộ lên là đẹp nhất, không trách được A Nam cứ bám dính lấy Từ tỷ tỷ."
Lục Thành mấp máy môi,thấy đầu lừa không đẹp nên mở miệng khen ngựa: "A Đào lớn lên nhất định cũng sẽ rất đẹp."Hai huynh đệ trước sau đi vào phòng.
A Đào thích nghe người khác khen mình, cười vui vẻ, nhờ vậy mà không còn sợ hãi nữa.
Sau hơn hai dặm đường, rất nhanh xe lừa đã tới trước cửa Lục gia. Lão tam Lục Định cả ngày mệt mỏi đã đi ngủ trước, Lục Ngôn cũng mệt nhưng vẫn mạnh mẽ áp chế tinh thần chờ huynh trưởng cùng muội muội trở về, xa xa nghe được âm thanh của xe lừa, hắn đánh ngáp một cái đi xuống giường, nhấc theo một chiếc đèn lồng giấy đi ra mở cửa, nho giọng thì thầm: "Sao mọi người lại về muộn như vậy?"