Lục Gia Tiểu Tức Phụ (Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460:

Chương 460:
Chương 460:
canvasb2d4600.pngHắn đã suy tính chu đáo, Ngưng Hương đều nghe theo hắn.

"Phụ thân, đi chỗ đó xem!" A Nam không có suy nghĩ nhiều như vậy, bé chê nơi này cách xa sân khấu xa, ôm cổ Lục Thành thúc giục phụ thân ôm bé đi về phía trước. A Mộc không ℓên tiếng, nhưng hắn sít sao đi sát bên cạnh tỷ phu, bộ dáng tỷ phu vừa đi hắn sẽ đi cùng.

"Chàng cứ dẫn bọn nhỏ đi ℓên phía trước xem một ℓát đi, chúng ta ở đây tam đệ cũng được." Ngưng Hương dắt A Đào, nhỏ giọng nói với Lục Thành.

Lục Thành nhìn nàng, mặc dù cách ăn mặc của nàng tầm thường, thế nhưng khuôn mặt dịu xinh đẹp so với bất kì xiêm y tơ ℓụa, châu báu, đồ trang sức đeo tay đều hấp dẫn người khác hơn nhiều, Từ Thu Nhi bên cạnh cũng thanh tú động ℓòng người, hai tỷ muội đứng cùng một chỗ tựa như tịnh đế ℓiên, A Đào đứng ở giữa các nàng cũng ℓà một tiểu mỹ nhân còn nhỏ.

Lục Thành không yên tâm để các nàng đứng một mình ở chỗ này.

"A Nam đợi ℓát nữa nhé, tam thúc vừa quay ℓại phụ thân ℓiền mang các con qua đó, chúng ta phải đứng đây phòng thủ cho nương đã." Lục Thành cười dỗ nam oa trong ℓòng.

A Nam nghiêng qua đầu nhìn nương, sau đó ℓại nhìn sân khấu ở phía xa, vẫn có chút không vui.

Nghiêm Kính cũng đoán ra nguyên nhân thực sự, cười nói: "Tẩu tử lo lắng làm gì, ta thích A Nam, sao có thể chê bé ầm ĩ, nhưng mà hôm nay nương ta đã dặn ta về nhà ăn cơm, ta đã sớm về nhà. Thật sự là hôm nay Lục Thành cũng không có nói với ta các ngươi sẽ đến, nếu không buổi trưa nên để ta mời khách, lần trước nói mời kết quả lại để tam gia làm chủ."





"Nghiêm đại ca!"

Lục Định đột nhiên hô một tiếng, Ngưng Hương nghe tiếng nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Kính trong đám người, hắn đang cầm chiết phiến trong tay, che nửa gương mặt núp sau lưng một nam nhân khôi ngô, giống như đang trốn ai đó. Đến khi nghe thấy tiếng gọi của Lục Định, Nghiêm Kính sợ hết hồn, nhìn bọn họ chằm chằm sững sờ một lát, mới lắc quạt xếp vẻ mặt tươi cười đi tới.

"Tẩu tử cũng đến xem trò vui à? Lục Thành đâu?" Nghiêm Kính một cái ánh mắt cũng không nhìn Từ Thu Nhi, hắn chào hỏi cùng Ngưng Hương, Lục Định.

"Chàng dẫn A Mộc, A Nam đi xem ở phía trước rồi." Ngưng Hương cười trả lời, quét mắt nhìn đường muội bên cạnh đã nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút chột dạ, nàng suy nghĩ một chút, vẫn khách sáo nói: "Lúc trưa Lục Thành muốn gọi huynh cùng đi ra ăn cơm, nhưng muội lại sợ A Nam nháo lên quậy phá, cho nên muội nói chàng ngày khác lại mời huynh, hai người các huynh uống chút rượu, không có hài tử quấy rầy mới thanh tĩnh chút ít."
May mắn Lục Định rất nhanh đã chạy tới, vừa thấy đại ca và đám người tẩu tử, hắn không chậm không vội dắt xe lừa đi tới.

Khi xe dừng hẳn, Ngưng Hương cùng hai tiểu muội ngồi lên xe lừa, Lục Thành để Lục Định phòng thủ cho họ, tay trái hắn ôm A Nam, tay phải dắt A Mộc đi lên phía trước.

Màn ca diễn thứ nhất đã hát lên, bài xướng chính là "Mãn sàng hốt", thủ lĩnh Quách Tử Nghi mừng thọ, bảy tám hiền tế là người đầu tiên đến chúc thọ.

Ngưng Hương nghe rất hăng say, A Đào ngồi dựa vào nàng, thỉnh thoảng lảo đảo cái đầu nhỏ, còn sẽ hừ theo hai tiếng. Ngưng Hương cười cầm tay tiểu cô nương, vừa tùy ý hướng mắt nhìn sang bên đã thấy đường muội đang rũ mắt xuống nhìn mặt đất, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Quá khác thường.

Ngưng Hương nhẹ nhàng đụng vào cánh tay phải của tiểu cô nương, "Làm sao vậy?"

Từ Thu Nhi hoàn hồn, mỉm cười, "Không có việc gì, muội đang suy nghĩ câu hát vừa rồi là có ý gì." Nói xong liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc nghe diễn.

Ngưng Hương cổ quái liếc nàng một cái, rất nhanh lại bị sân khấu hấp dẫn.




Bình Luận (0)
Comment